Trả tiền xong, Giang Nguyên mở cửa, vừa bước lên lầu, vừa bỏ bánh bao vào miệng. Hắn vừa đi lên lầu trên thì đã ăn sạch một lồng bánh bao.
Nhưng một lồng bánh bao này chui vào bụng dường như càng khiến Giang Nguyên cảm thấy đói hơn nữa. Giang Nguyên chẳng thèm tắm rửa gì đó, vội vàng nhét nốt lồng bánh bao đang cầm trong tay vào bụng.
Kết quả hắn nhìn những cái bánh bao nhỏ như đầu ngón tay vơi đi từng cái một, nhưng bụng chỉ miễn cưỡng lấp được một nửa. Lúc này, Giang Nguyên đã hoàn toàn choáng váng.
Ngày hôm qua mình ăn nhiều như vậy mới coi như no được tám mươi phần trăm. Hôm nay ăn hai lồng bánh bao, cũng chỉ no được một nửa sao?!
Giang Nguyên sờ cái đầu đang hơi đau, đứng sững không thể nghĩ thông được. Trước kia buổi sáng mình ăn một lồng bánh bao là đã no rồi, sao hai ngày nay lại ăn tốt như vậy. Giờ mình đã ăn hai lông bánh bao mà cũng chỉ no được một nửa?
Nhưng lúc này Giang Nguyên cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, thời gian không còn sớm nữa. Hơn nữa người hắn cũng đang dính dấp, phải mau chóng tắm rửa.
Giang Nguyên vừa tắm, vừa cảm thấy khá buồn bực. Hình như mồ hôi hôm nay vô cùng dính dấp. Ngày xưa hắn chỉ cần dùng xà bông xoa một chút rồi kỳ cọ là được rồi. Hôm nay hắn phải dùng xà bông chà hai lượt rồi mới thấy sạch sẽ.
Sau khi tắm rửa xong, Giang Nguyên chỉ cảm thấy bụng mình vẫn còn trống rỗng. Không còn cách nào khác, hắn đành mặc quần áo xuống lầu. Sau khi hắn mở cửa, lại đến chỗ ông cụ mua thêm một lồng bánh bao.
Ông cụ nhìn Giang Nguyên mua đến lồng thứ ba, ánh mắt của ông có chút kỳ lạ nhìn Giang Nguyên, rồi lại nhìn phòng khám, đột nhiên nở nụ cười.
Gần đây Giang Nguyên rất quen với nụ cười đặc biệt này. Nhìn nụ cười của ông cụ, hắn đành phải bất đắc dĩ thở dài, cũng thật sự không có tâm tư giải thích. Những chuyện thế này chẳng thể giải thích rõ ràng được. Cho. dù là ai cũng không thể tin, người bình thường chỉ có thể ăn một lồng bánh bao là no, hôm nay đột nhiên muốn ăn ba lồng.
Bệnh nhân khám buổi sáng vẫn rất đông. Nhưng cả ba người đều có mặt nên khoảng hơn mười một giờ, bệnh nhân đã được xử lý kha khá. Ba thầy trò thấy bệnh nhân không vào nữa liền chuẩn bị đi ăn trưa.
Lúc này Hồ lão y sư cũng cầm mấy tờ báo mới được giao sáng nay lên xem. Giang Nguyên nhàn rỗi không có việc gì, cũng tiện tay cầm một tờ giở ra xem.
Tờ báo này là Nhật báo Sở Nam. Trên cơ bản đều là những bài viết sáo rổng. Giang Nguyên lật đến trang thứ hai thì cảm thấy thật sự không có gì thú vị. Hắn đang định đổi tờ khác thì đột nhiên thấy bên trên có một bài viết liên quan đến quân đội. Bên trên có viết hôm nay quân đội lại thăng một đợt thiếu tướng mới, do lãnh đạo nào đó thụ huân cho những thiếu tướng này, ở phía sau có liệt kê tên của đợt thiếu tướng mới. - Bạch Ngạn Bân...
Thấy cái tên này, hai mắt Giang Nguyên khẽ giật giật. Hắn cảm thấy hình như cái tên này quen quen, như đã nghe ở đâu rồi.
Giang Nguyên nhớ lại, một đoạn kí ức hiện lên trong đầu. Sau khi nhìn đoạn kí ức này, trước mắt Giang Nguyên hơi sáng lên. Đúng rồi... mình đã từng nghe đội trưởng nói tới cái tên này. Hơn nữa họ Bạch này tương đối hiếm, cho nên sau khi mình nhìn thấy mới cảm thấy hơi quen quen.
'Tết năm ngoái, khi toàn đội tụ tập, đội trưởng đã uống khá nhiều rượu. Đúng lúc ấy vừa hay cũng truy đuổi được tin tức của mục tiêu, nên rất vui vẻ nói. Nếu lần này chúng ta có thể thành công thì sẽ nhanh chóng báo lên với lãnh đạo, coi như cũng không phụ sự chỉ dạy của giáo quan Bạch Ngạn Bân năm đó, lập công cho tổ quốc!
Lúc ấy Giang Nguyên cũng uống khá nhiều rượu nên không chú ý đến cái tên này. Nhưng giờ sau khi hắn nhìn thấy cái tên này, trí nhớ khủng bố kia lập tức lật cái tên này ra từ sâu trong trí nhớ.
Nghĩ tới đây, Giang Nguyên cẩn thận đọc lại đoạn tin tức kia thêm một lần nữa, nhưng trong đó không có thêm tin tức gì khác. Trong đó chỉ có vài tin tức nhắc đến chuyện Bạch Ngạn Bân thăng chức thiếu tướng, không có tư liệu hay giới thiệu nào khác.
Giang Nguyên thở hắt ra, dĩ nhiên cũng biết đây là bình thường. Những tin tức liên quan đến nhân sự của bên quân đội, đặc biệt là của những đơn vị tương đối bí mật, sẽ không có bất cứ tờ báo nào nhắc tới. Lần này do họ được lãnh đạo đích thân thụ phong nên mới được báo chí liệt kê danh sách tướng lĩnh được thăng chức.
Sau khi hắn ghi nhớ kỹ cái tên này, Giang Nguyên nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, rồi hắn lại cầm một tờ báo khác lên tùy tiện lật ra.
Ăn cơm xong, Hồ lão y sư đột nhiên hỏi Giang Nguyên:
- Giang Nguyên... Năm hai con giảng đến bài nào rồi?
Giang Nguyên sửng sốt, sau đó cười cười nói:
- Con vừa giảng xong kỳ hằng chỉ phủ...
- Ö... tốc độ khá nhanh đấy nhỉ!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!