Nhìn Trương Nghĩa Quân quay đầu bỏ chạy, Giang Nguyên cũng có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu. Hắn thật không ngờ Trương Nghĩa Quân lại chạy đi như vậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn đối với phản ứng của Trương Nghĩa Quân. Nếu Trương Nghĩa Quân còn ở lại, chỉ sợ đầu óc của y mới là có vấn đề.
Trong lúc hẳn cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn hắn có sự thay đổi, nhưng khi hắn nhìn sang, tất cả mọi người, trừ Viên Nhất Chương đều quay sang chỗ khác.
Nhìn thấy ánh mắt kinh nghỉ lẫn thất vọng của Viên Nhất Chương, khóe miệng Giang Nguyên vểnh lên. Hắn biết đối phương gọi mình đến đây là có ý gì. Cho nên, nhìn thấy vẻ mặt của Viên Nhất Chương, hắn cảm thấy rất hài lòng.
Thấy Giang Nguyên mỉm cười, gương mặt Viên Nhất Chương lại càng trầm xuống. Bởi vì y cảm nhận được sự nhục nhã. Vốn y muốn xem Trương Nghĩa Quân có dám ra tay thực hiện lời nói của mình, chặt đứt chân của tiểu tử này hay không. Nếu Trương Nghĩa Quân dám làm, y đương nhiên là cao hứng rồi. Một thằng nhà quê tưởng rằng mình có chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm sao? Không dạy cho một bài học là không được mà.
Vạn nhất Trương Nghĩa Quân không dám, y sẽ làm. Nếu tâm trạng tốt, y không ngại làm cho đối phương hiểu rằng, trong Tứ cửu thành này, không phải là nơi mà đối phương có thể kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy ý cười trên gương mặt Giang Nguyên, Viên Nhất Chương cảm thấy hết sức căm tức. Vốn tưởng rằng y dẫn tên nhà quê đến đây là để cho. hắn chịu nhục nhã, ai dè hắn lại là Mãnh long quá giang. vượt qua, lại càng khiến y nhục nhã hơn. Trương Nghĩa Quân nhìn thấy đối phương, ngay cả nói cũng không dám nói đã quay đầu bỏ chạy. Thật sự là quá mất mặt mà.
Viên Nhất Chương cau mày, vốn định không chú ý đến cái tên nhà quê đang khiến cho y căm tức, quay đầu bước đến lều vải. Cuộc đua sắp bắt đầu rồi, y cho rằng xem cái này còn tốt hơn là nhìn Giang Nguyên.
Nhưng chỉ mới bước được vài bước, y liên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Giang Nguyên, gương mặt lộ ra nụ cười khiêu khích:
- Giang Nguyên, anh không định chơi sao?
Nghe Viên Nhất Chương hỏi, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, sau đó nhìn cả hai. Mặc dù cả hai vừa mới đến, nhưng rõ ràng Viên Nhất Chương không thích Giang Nguyên. Nhìn nụ cười khiêu khích của Viên Nhất Chương, mọi người lại càng hiểu ra Viên đại thiếu hoàn toàn không có ý tốt với tên nhà quê kia.
Nhìn nụ cười trào phúng và ý khiêu khích của Viên Nhất Chương, Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu nói:
- Tôi không thích chơi những thứ chỉ dựa vào vận may.
- Không thích?
Viên Nhất Chương cau mày, lộ ra vẻ mặt trào phúng, sau đó không lên tiếng, cùng với Triệu Minh Tử bước vào. lầu vải. Những người bên cạnh đều cúi đầu cười trộm. Cái gì là không thích chơi với những thứ chỉ dựa vào vận may? Cái tên nhà quê này không có tiền thì nói không tiền, cần chỉ phải vểnh đuôi lên như vậy?
- Hiểu Hiểu, cậu không chơi sao?
La Lệ kéo tay Phan Hiểu Hiểu, có chút hưng phấn nói:
- Tớ đặt năm mươi vạn. Phan Hiểu Hiểu kéo tay Giang Nguyên, lắc đầu nói:
- Cậu là cô gái có tiền, còn tớ chỉ còn có mười vạn để tiêu vặt. Thua hết là không còn gì để tiêu.
- Tớ cũng chỉ có mười vạn thôi. Gần đây nghèo quá. Miêu Miêu cũng cười nói.
Nghe được giọng điệu của mấy đại tiểu thư, Giang Nguyên cười khổ trong lòng. Thiếu gia công chúa của Tứ cửu thành quả thật không có ai nghèo. Chỉ một cuộc chơi thôi cũng là mấy chục vạn rồi. Tuy nói không phải là hắn chưa từng có mấy chục vạn trong tay, nhưng bây giờ bảo hắn bỏ ra mười vạn, hắn thật không nỡ.
Cho dù có trăm vạn cũng không lấy ra chơi mấy thứ này.
Rất nhanh, Viên Nhất Chương từ trong lều vải bước ra, bên cạnh có người hỏi:
- Viên thiếu đặt cược ai?
- Tôi đặt Chim Xanh hai trăm vạn. Viên Nhất Chương cười nói.
Gã thanh niên lên tiếng:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!