Chiếc xe Chim Xanh lưu loát đánh vòng đuôi xe một vòng, chiếc đèn màu đỏ nhá lên rồi biến mất ngay chỗ rễ.
Giang Nguyên không nhanh không chậm giãm chân ga, điều khiển chiếc Audi Hồng Hồ theo sát đằng sau, chạy về phía đỉnh núi.
Nhìn chiếc xe Chim Xanh không thấy bóng dáng, mơ hồ có tiếng động cơ từ xa truyền đến, Giang Nguyên lại nhấn ga, thỉnh thoảng vào số để cua những khúc cua trên đường. Phan Hiểu Hiểu biết Giang Nguyên đang làm quen với xe, nhưng vẫn nhịn không được hỏi:
- Giang Nguyên, anh có thể thắng không? - Đương nhiên rồi.
Trong lúc làm quen với xe, dụng tâm nghe được đủ loại thanh âm phát ra từ động cơ, xác nhận không có vấn đề gì, Giang Nguyên quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu, dưới chân nhấn ga một cái, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Nguyên, Phan Hiểu Hiểu đã bình tĩnh trở lại. Giang Nguyên nói có thể, vậy tất nhiên là có thể.
Quen thuộc với xe hơn, tốc độ của Giang Nguyên cũng bắt đầu nhanh lên, lưu loát lao thẳng lên đỉnh núi.
Ngồi trên xe, cảm giác tốc độ càng lúc càng nhanh, Phan Hiểu Hiểu cũng càng lúc càng bình tĩnh lại, trong lòng tràn đầy niềm tin với Giang Nguyên.
Mặc dù cô không biết Giang Nguyên sẽ lợi hại như thế nào, nhưng hắn đáng để tin tưởng.
Khi Hồng Hồ đến đỉnh núi, Viên Nhất Chương đã sớm chọn cho mình một vị trí, sau đó bước xuống xe chờ đợi, vừa hút thuốc vừa trò chuyện với Triệu Minh Tử.
Thấy xe Giang Nguyên đã chạy lên, lúc này mới đắc ý vứt bỏ điếu thuốc, nói:
- Anh chậm quá rồi đấy. Tôi vừa mới hút xong hai điếu thuốc.
Giang Nguyên mỉm cười không nói, chỉ đậu xe song song với chiếc Chim Xanh của Viên Nhất Chương, sau đó quay sang nhìn Viên Nhất Chương đã trở lại xe, khóe miệng có chút vểnh lên. Tâm trạng của hẳn không tệ, nghĩ không ra đến đây một chuyến lại còn có thể thu vào một trăm vạn như thế.
Đua xe là một hoạt động thể thao vận động hạng nhất. Toàn bộ thành viên của tiểu đội Cô Lang đều phải tham gia qua. Khi không có nhiệm vụ, rất nhiều thành viên đã dùng đua xe để tăng cường kích thích. Bị vây trong hoàn cảnh như vậy, Giang Nguyên không thể không quen.
Kỹ thuật của hắn cũng không tồi. Đại đa số thời gian, nhiệm vụ tác chiến chủ yếu là thuộc về đám người Ky Đầu phụ trách, còn lại thì dưới tình hình chung là do hắn lái xe.
Mấy năm qua, kỹ thuật lái xe của hắn được coi là xếp thứ ba trong đội Cô Lang. Hắn đã đua không biết bao nhiêu trận với lính đánh thuê. Mặc dù không so được với Tích Nghiêm, nhưng trận thắng cũng được một nửa.
Đối với hoàn cảnh nhỏ như hiện tại, hiển nhiên Giang Nguyên không để vào mắt. Người này mang tiền cho hắn, tại sao hản lại phải từ chối chứ? Bây giờ hắn đang thiếu tiền mà, thiếu đến trầm trọng.
Khi Viên Nhất Chương khởi động xe, hai nhân viên công tác bước đến, xác nhận không có vấn đề gì, cô gái cầm cờ bắt đầu bước đến, ném một ánh mắt mị nhãn cho hai chàng trai, khiến Phan Hiểu Hiểu trong xe cảm thấy có chút chua.
- Bờ sông xinh đẹp có hai con tiểu bạch dương.
Giang Nguyên mỉm cười ngâm nga một ca khúc, dưới chân nhấn ga, để chiếc xe phát ra từng tiếng nổ, tùy thời chuẩn bị phóng đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!