Trận phong ba trôi qua, Bắc Kinh dường như khôi phục lại sự yên tĩnh. Đối với cơn gió lốc này, mặc dù có thể nói là khổng lồ, nhưng so sánh với vô số trận mưa gió trong lịch sử mấy trăm năm qua, đây chẳng qua chỉ là một cơn gió nhỏ, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Giải quyết xong chuyện này, cuộc sống của Giang Nguyên lại càng dễ dàng. Dần dần hắn cũng đã quen với cuộc sống ở bệnh viện và học viện quân y. Đối với hắn mà nói, cuộc sống bây giờ của hắn rất tốt. Sáng đi làm, chiều đi dạy. Thời gian còn lại hắn có thể tự do làm chuyện mà hắn muốn. Quả thật so với cuộc sống bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm ở Vân Giang thì tốt hơn nhiều.
Nhưng hắn vẫn nhớ đến cuộc sống ở đó, nhớ đến các sinh viên của trường Đông Nguyên và các cô gái đã lâu không gặp.
Nhưng hắn chỉ có thể kềm nén ở trong lòng. Bởi vì bây giờ hắn chẳng những mang theo đứa con nuôi đi dạo mà còn có phụ nữ bên cạnh.
- Lấy cái này, cái này, cái này lấy luôn.
Lúc này Phan Hiểu Hiểu đang khoa chân múa tay trong cửa hàng bán quần áo nam, chỉ tay bảo các cô nhân viên mang đồ đến.
- Nào, Giang Nguyên, mau thử đi. Đừng có lúc nào. cũng chỉ mặc mấy bộ quần áo nghiêm túc chết đi được.
Nhét một đống quần áo vào tay Giang Nguyên, đẩy Giang Nguyên đến cửa phòng thay đồ, sau đó ôm lấy cậu bé mặc áo da, quần jean đẹp trai ngời ngồi đứng ngoài cửa, cười hì hì:
- Tiểu Bảo, hãy xem ba của con có đẹp trai không nhé?
- Ba của con đương nhiên là đẹp trai rồi. Tiểu Bảo hãnh diện nói:
- Mấy bạn ở nhà trẻ, còn có mấy cô nữa, đều nói ba của con rất đẹp trai.
- Haha, biết rồi, biết ba của con đẹp trai rồi. Nhưng con xem mẹ nuôi chọn quần áo cho ba có phải sẽ giúp ba của con đẹp trai hơn lúc trước hay không.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Giang Nguyên cũng đã thay xong quần áo.
- Thế nào? Mắt mẹ nuôi không tệ chứ?
Nhìn gương mặt tuấn tú cùng dáng người cao ngất trong bộ quần áo, ánh mắt Phan Hiểu Hiểu hiện lên sự vui mừng, ôm Tiểu Bảo trong tay, hưng phấn nói.
- Wow, còn đẹp trai hơn hồi nấy nữa.
Tiểu Bảo vỗ tay nói.
- Haha, đẹp hơn so với mặc quân trang nhiều.
Phan Hiểu Hiểu mỉm cười, sau đó buông Tiểu Bảo xuống, ba người cùng đứng, tạo thành hình ảnh một gia đình có ba thành viên:
- Thế nào? Chúng ta dường như rất hợp đấy. - Vâng, rất xứng đôi. - Cậu bé này cũng cực kỳ dễ thương.
Cô nhân viên bên cạnh không ngừng gật đầu tán dương.
- Được rồi, mua hết.
Không thể không nói, Giang Nguyên phát hiện sau khi mình đổi quần áo, có cảm giác tự tại hơn nhiều. Dù sao mặc quân phục, còn phải chú ý hình tượng. Bây giờ mặc cái này, dẫn Tiểu Bảo và Phan Hiểu Hiểu đi dạo, dường như thoải mái hơn nhiều so với mặc quân phục.
Hai người đi hai bên, vui vẻ nắm tay Tiểu Bảo ở chính giữa, thoạt nhìn giống như một gia đình hạnh phúc. Giang Nguyên phát hiện, có không ít người cầm điện thoại chụp hình hắn, không khỏi thở dài. Đúng là người đẹp vì lụa. Sau này ra ngoài, chắc phải thường xuyên mặc mấy loại quần áo này.
Cùng với Tiểu Bảo và Phan Hiểu Hiểu đi dạo hai ngày liền, Giang Nguyên rốt cuộc cũng quay lại công việc. Hàng ngày đi kiểm tra phòng bệnh. Buổi chiều mà không có lớp dạy thì cùng tham gia giải phẫu cùng với bác sĩ Đào, bác sĩ Khúc.
Sau chuyện lần trước, địa vị của Giang Nguyên ở tổng viện tam quân và học viên quân y trở nên đặc biệt hơn. Bất kể là Viện trưởng Triệu của bệnh viện hay là Viện trưởng của học viện quân y cũng đều rất khách sáo với hắn, chứ đừng nói đến những người khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!