Ánh mắt sắc bén băng hàn của Diêm Chủ dừng ở trên tay Hôi Lang đang thắt đai lưng. Ánh mắt kia, giống như một lưỡi dao lạnh băng nhiếp người, khiến lòng người lạnh giá.
“Ngươi đã trị giúp hắn?” Hắc đồng thâm thúy nhìn không ra cảm xúc dừng ở trên người Phượng Cửu một bên, giọng nói trầm thấp vững vàng, khiến người đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Phượng Cửu chớp chớp đôi mắt, gật gật đầu: “Đã trị.” Có chút kỳ quái nhìn hắn, cảm thấy hai kẻ* này tựa hồ thần kinh có chút vấn đề.
( bản gốc là ****, ta tự thêm từ vào)
“Đã cởi quần áo?”
Ánh mắt hắn lại chuyển trở lại trên người Hôi Lang đang cứng đờ cả người, giọng nói kia, đã ẩn ẩn lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.
“Ừ, cởi.”
Phượng Cửu rất thành thật lại gật gật đầu. Không cởi quần áo thì làm sao châm cứu? Đương nhiên là phải cởi quần áo!
“Nói như vậy, ngươi cũng đã nhìn?”
Giọng nói kia đã biến thành băng đá, lạnh đến nỗi khiến Hôi Lang ứa ra một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã làm sự tình gì chọc chủ tử không vui? Hay là phạm vào cấm kỵ gì?
“Đương nhiên, không nhìn thì làm sao châm cứu?”
Nàng cũng cảm thấy có chút không thể hiểu được, đặc biệt là cảm giác được độ ấm trong gian phòng lạnh xuống trong nháy mắt, bên người phảng phất có một luồng khí lạnh gào thét, thật là quỷ dị.
Nhìn khuôn mặt hoàn toàn bối rối của nàng, trong lòng Diêm Chủ hiện lên một cơn lửa giận vô danh. Hắn nhìn nàng thật sâu một cái rồi phất quần áo, xoay người đi nhanh ra ngoài, đồng thời giọng nói trầm thấp lộ ra hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm mang theo tức giận truyền ra.
“Ảnh Nhất, ném Hôi Lang đến Thanh Phong Lâu cho bổn quân!”
Khi Ảnh Nhất vừa đuổi theo đến đây, nghe được lời này, cả người ngây dại: Thanh… Thanh Phong Lâu?
Ánh mắt nhìn về phía bên trong, nhìn thấy thân thể Hôi Lang cũng đang cứng đờ ngây người đứng ở nơi đó, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Phượng Cửu hơi sửng sốt, nhìn nhìn hai người bọn họ, thấy trên mặt hai người đều mang biểu tình khó có thể tin, không khỏi chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Thanh Phong Lâu là nơi nào?”
Ai ngờ, nàng không hỏi còn tốt, nàng vừa hỏi câu này, cả người Hôi Lang gần như sụp đổ liền xông ra ngoài.
“Chủ tử! Chủ tử thuộc hạ không muốn đi Thanh Phong Lâu…… Chủ tử……”
Nhìn thấy Hôi Lang lao ra, Ảnh Nhất phục hồi lại tinh thần, cũng vội vàng đuổi theo, nếu không chấp hành mệnh lệnh chủ tử, chỉ sợ không chỉ có Hôi Lang bị ném đến Thanh Phong Lâu, có khả năng hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Cho nên, hai kẻ chết không bằng chết một kẻ, hắn cũng chỉ đành xin lỗi Hôi Lang.
Phượng Cửu đứng ở chỗ cửa, nghe âm thanh tru lên như quỷ khóc sói gào của Hôi Lang truyền đến, không khỏi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Thanh Phong Lâu là nơi nào? Vì sao lại khiến Hôi Lang nghe tên đã biến sắc?
“Bất quá, Diêm Chủ rốt cuộc là vì sao lại đến? Lại vì sao tức giận rồi rời đi?”
Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, không thể hiểu rõ, đơn giản đành không nghĩ nữa, lại quay về tới trong phòng và đóng cửa phòng lại, tiếp tục sự tình chưa xong.
Ngày kế, khi nàng đem dược tề cấp 4 đã điều chế xong giao cho lão Lâm, nhìn thấy biểu tình kích động vui mừng của lão, không khỏi cười hì hì nói: “Lão Lâm, ta có thể nghe vài chuyện từ ngươi được chứ?!”
“Ha ha, chuyện gì? Nói đi nói đi!” Lão Lâm cẩn thận cất dược tề giống như bảo bối, tính toán đợi lát nữa cầm đi cho chủ tử xem.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!