Trong khi đó, Phượng Cửu nhìn luồng ánh sáng phóng lên cao, cùng với giọng nói tự tin của Liễu gia chủ, có chút kinh ngạc.
Nếu như đó là khế ước thú của hắn, vì sao không xuất hiện trực tiếp? Mà phải đang chờ nó xuất hiện? Chẳng lẽ Thôn Vân thú vừa rồi hắn gọi, không phải khế ước thú của hắn?
Nếu không phải là khế ước thú của hắn, vì sao lại nghe hắn triệu hoán?
Trong chỗ tối, Hôi Lang nói với Diêm Chủ: “Chủ tử, Thôn Vân thú của Liễu gia là một con thánh thú có cấp bậc linh thú. Đó là khế ước thú do tổ tiên Liễu gia lưu lại. Nếu như đối đầu với Quỷ Y, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Nghe được lời này, ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn thân ảnh màu đỏ một cái, thấp giọng phân phó: “Các ngươi ở chỗ này trong chừng.”
Giọng nói rơi xuống, nháy mắt đã rời đi. Tốc độ cực nhanh giống như một luồng tia chớp, đợi khi Hôi Lang và Ảnh Nhất quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng hắn.
“Ngươi nói xem chủ tử sẽ làm gì?” Hôi Lang ngơ ngác hỏi.
Ảnh Nhất nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là nửa đường chặn giết Thôn Vân thú.”
Vừa nghe lời này, khóe miệng Hôi Lang có giật, quay đầu không có lời nào để nói. Hắn nhìn về phía thân ảnh màu đỏ trước Dự Vân lâu, thấp giọng thở dài: “Chỉ vì Quỷ Y mà chủ tử thật sự không từ bất cứ việc xấu nào cả!”
Với thực lực của chủ tử bọn họ, đừng nói là chặn giết một con thánh thú, cho dù giết một con thần thú cũng tuyệt đối chỉ cần phẩy tay. Nhưng, khiến hắn không nghĩ tới chính là, chỉ chém đầu thánh thú mà thôi, chủ tử cư nhiên tự mình động thủ. Ngược lại, để cho hai người bọn họ nhàn nhã ở chỗ này nhìn xem náo nhiệt.
Ài! Ai bảo chủ tử coi trọng Quỷ Y đây? Phỏng chừng là sợ bọn họ thất thủ, cho nên mới tự mình ra tay! Chỉ có thể nói, Thôn Vân thú kia gặp được chủ tử, cũng chỉ có xui xẻo mà thôi.
Ai bảo nó không biết xui xẻo làm sao, cố tình trở thành thánh thú trấn tộc của người Liễu gia? Nếu trở thành thánh thú trấn tộc của Liễu gia thì thôi, đằng này Liễu gia chủ không biết sống chết, lại còn dám vận dụng thánh thú tới tru sát Quỷ Y. Quả thực đã phạm vào tối kỵ của chủ tử bọn họ.
Theo thời gian trôi qua, mọi người chợt nhận thấy có chút không thích hợp. Ngay cả Phượng Cửu vốn đang nghĩ muốn nhìn xem Thôn Vân thú trông như thế nào, lúc này cũng không thể không nhíu mày lại.
Ngay sau đó, thân ảnh màu đỏ loé lên, tiếp cận Liễu gia chủ đang bất an lo âu nhìn xung quanh, nắm lấy cổ họng hắn.
“Ân!”
Liễu gia chủ bỗng nhiên cả kinh, khi cổ họng căng thẳng, báo cho hắn biết rằng sống chết của mình đã được quyết định ở trong tay thiếu niên hồng y, sắc mặt trắng bệch.
“Rống!”
Đột nhiên, từ đâu đó trên bầu trời quanh quẩn tiếng gầm lên giận dữ, sau khi âm thanh kia truyền vào trong tai mọi người, nhưng rất nhanh chóng biến mất, phảng phất giống như chỉ là ảo giác của bọn họ, không hề xuất hiện.
“Thôn Vân thú của ngươi đâu? Ta đã đợi nó lâu rồi.”
Sau khi nàng liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh một cái, hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng mang theo lạnh lẽo. Trong mắt nửa híp ẩn chứa sát ý nhìn Liễu gia chủ. Chỉ cần đám người thành chủ không ra tay, chỉ cần đối phó với mấy người Liễu gia này, nàng vẫn rất dư dả.
Đối với thánh thú Thôn Vân thú gì đó…. A! Nàng là người có được thượng cổ thần thú, sẽ sợ một con thánh thú quèn hay sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!