Người nào có thể khiến Diệp Phong và Trương Tĩnh cùng nhau mời rượu? Dù sao mọi người cũng chưa ai từng thấy.
Nghe thấy mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì đều cảm thấy nực cười, người này vì ra vẻ mà cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng được thật!
“Đi soi lại nước tiểu một chút bộ dạng người bán bảo hiểm này của anh như thế nào đi, nghĩ lại xem chính mình nói mấy lời ngu xuẩn như vậy liệu có thích hợp hay không!” Tạ Cương châm biếm nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tiếp tục ngồi uống rượu với những người này chẳng có gì thú vị cả, vừa mới chuẩn bị đứng dậy bỏ đi thì lập tức có một người đàn ông tới đứng chắn trước bàn.
“nhị đương gia, sao cậu tới quán bar chơi cũng không nói trước với tôi một tiếng vậy!” Người đàn ông này đúng là Diệp Phong, anh ta mặc một thân trang phục giản dị cười hì hì trực tiếp ngồi xuống.
“Ừ?” Tề Đẳng Nhàn hơi nhíu mày: “Tôi đi đâu thì đều cần phải báo lại cho anh một tiếng sao?”
“Cái này thì không phải.” Diệp Phong hoảng sợ, không biết vì sao khi nói chuyện mà hoả khí của Tề Đẳng Nhàn lại lớn như vậy.
Tạ Cương thấy Diệp Phong đến thì nhịn không được nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nói: “Lại là con chó con mèo nào lưu lạc tới đây vậy?”
“tình ca, cô nhìn lại bạn cô xem, tố chất quá thấp rồi!”
“Hắn lại dám tuỳ tiện kéo một người tới tham dạ tụ họp của chúng ta như vậy? Có hỏi qua chúng ta một tiếng hay chưa?”
Diệp Phong nghe thấy mấy lời này thì không vui, nhưng Tề Đẳng Nhàn đang ở trước mắt nên cảm thấy những người này đều là bạn bè của Tề Đẳng Nhàn, cũng không tiện đắc tội nên cũng giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Sắc mặt của Hoàng Tình Ca cũng khó coi hẳn lên: “Nói ít lại một chút, nếu mấy người còn nói thêm thì về sau tôi sẽ không tới nữa!”
Thấy Hoàng Tình Ca nói đến mức nghiêm trọng như vậy thì Tạ Cương hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không mở miệng châm chọc Tề Đẳng Nhàn nữa.
Diệp Phong cười cười với Tề Đẳng Nhàn: “nhị đương gia, lần trước chiêu đãi cậu không được chu toàn, lần này cậu nhất định phải uống thêm hai ly đấy! Nếu không tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi với cậu, uống phí công sức chiếu cố của cậu với tôi.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy người quen rồi thì cũng không nóng nảy rời đi nữa mà bưng ly rượu lên chạm ly với Diệp Phong, uống một ngụm.
“Thật sự là tới cọ ké rượu sao!” Tạ Cương thấy một màn như vậy thì khinh thường đầy mặt: “Bản thân mình tới cọ ké rượu còn chưa tính lại còn muốn dẫn theo người tới cọ cùng, cũng không sợ mất mặt sao?”
Diệp Phong lại cười nói với mọi người: “Rượu hôm nay mọi người cứ uống thoải mái, hoá đơn hôm nay tôi miễn phí cho mọi người!”
“Ha ha ha, anh miễn phí hoá đơn cho chúng tôi? Anh là ai vậy chứ? Là ông chủ của quán bar này sao?” Tạ Cương kinh thường mà phá lên cười.
“Anh biết ông chủ của quán bar này là ai không?”
“Nói ra sợ dọa chết anh!”
Diệp Phong hơi xấu hổ mà sờ sờ mũi của mình, không nghĩ tới danh tiếng của mình lại lớn như vậy, nói ra cái tên thôi cũng có thể dọa chết người được.
Một người phụ nữ xinh đẹp nói: “Tạ thiếu cần anh phải tới thanh toán hoá đơn sao? Người ta chính là người mà ngay cả Trương Nhu cũng phải tới đây mời rượu, là bạn bè với chị Tĩnh, thậm chí còn biết cả Diệp Phong tiên sinh.”
“Anh cứ ngồi đấy thành thành thật thật uống rượu của anh đi, chỉ cần anh không kiêu ngạo làm ra vẻ thì anh có cọ ké mấy chai rượu ngon đi nữa, Tạ thiếu cũng sẽ không so đo gì với anh.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy có chút buồn cười, lắc lắc đầu hỏi: “Anh biết anh ta sao?”
“Không quen biết.” Diệp Phong cười khổ.
Tạ Cương nhàn nhạt nói với Diệp Phong: “Nếu đã tới rồi thì cũng không cần phải khách sáo quá làm gì, nên ăn thì ăn, nên uống cứ uống, việc thanh toán không phiền, cũng không tới lượt anh phải suy nghĩ nhiều.”
“Nếu vận khí của anh tốt thì khi nào Diệp Phong tiên sinh tới quán bar, tôi sẽ mời anh ta tới đây uống hai ly, nói không chừng anh cũng có cơ hội mời người ta một ly.”
“Loại chuyện như này nếu truyền ra ngoài chính là vinh hạnh cả đời đối với anh!”
Diệp Phong rõ ràng bị Tạ Cương nói làm nghẹn một chút: “Ách….Cảm ơn!”
“Không cần khách sáo, chỉ cần anh đừng giống người nào đó rất thích ra vẻ thì cũng không thể không làm bạn bè được với tôi.”
Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy như này chơi mới càng hay, cũng không biết là ai từ đầu tới giờ vẫn luôn ra vẻ kiêu ngạo vậy?
Hoàng Tình Ca cũng không để ý tới mũi nhọn của Tạ Cương, bưng ly rượu tìm Tề Đẳng Nhàn uống rượu, lại tìm ra mấy viên xúc xắc tới chơi trò chơi.
“Xem ra lâu rồi tôi không ra ngoài nên mọi người đều đã thay đổi, lần sau nếu tìm anh thì tôi sẽ tìm địa điểm thích hợp khác.” Hoàng Tình Ca ngượng ngùng cười cười.
“Không sao đâu, một tên nhãi nhép mà thôi, cứ kệ anh ta nhảy nhót lung tung đi.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn đã uống không ít rượu, cả người đã tiến vào trạng thái hơi say, cảm giác đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Chị Tĩnh lại đúng lúc này xuất hiện, dù sao thì cô ta rất không yên tâm nếu giao quán bar này cho Trương Nhu nên ngẫu nhiên vẫn sẽ ghé qua nhìn một chút, chờ đến khi Trương Nhu hoàn toàn nắm được trong lòng bàn tay rồi thì cô ta sẽ không phải quản những việc này nữa.
“Vị kia chính là chị Tĩnh phải không? Lúc trước quán bar này vẫn luôn do cô ấy quản lý, thật sự rất xinh đẹp nha….” Có người nhìn thấy Trương Tĩnh thì nhịn không được thấp giọng hô.
Tạ Cương gật gật đầu, nói: “Không sai, vị này chính là chị Tĩnh đại danh đỉnh đỉnh!”
“Người tới đây uống rượu không cần biết là ai, nhìn thấy cô ấy đều sẽ cho ba phần mặt mũi, mời cô ấy một ly rượu.”
“Mấy người cũng không cần phải nháo nhào lên như vậy, chị Tĩnh không thích ầm ĩ, nên an tĩnh điệu thấp một chút.”
“Đợi lát nữa chị Tĩnh qua đây thì tôi mời cô ấy một ly, sau đó sẽ giới thiệu với mấy người.”
Mọi người nghe thấy thì đều hưng phấn liên tục gật đầu, một đám đều cảm thấy Tạ Cương thần thông quảng đại, vậy mà có thể giới thiệu chị Tĩnh cho bọn họ làm quen.
“Đợi lát nữa lúc mời rượu chị Tĩnh thì người nào đó không có mắt cũng đừng tiếp tục ngồi, nếu chọc giận chị Tĩnh thì tôi cũng không cứu được đâu.” Tạ Cương nói nhưng mắt lại nhìn về hướng của Tề Đẳng Nhàn.
Hoàng Tình Ca thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tề Đẳng Nhàn, nếu không chúng ta đi trước đi?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Diệp Phong, nhịn không được có chút buồn cười, nói: “Đừng vội hoảng hốt, đợi chốc nữa có việc hay để xem đấy.”
“Chị Tĩnh!”
Đúng lúc này Tạ Cương lại hô to một tiếng, bưng ly rượu tới.
Trương Tĩnh đang nói chuyện với Trương Nhu, nghe thấy tiếng của Tạ Cương thì cười ha hả dẫn theo Trương Nhu tiến lên, nói: “Tạ thiếu thật đúng là đã lâu không gặp nha!”
Tạ Cương lấy một chiếc ly sạch sẽ đến rót cho Trương Tĩnh một ly rượu, cười nói: “Chị Tĩnh, đã lâu không gặp, tới, tôi mời cô một ly!”
“Cảm ơn Tạ thiếu, về sau quán bar này sẽ giao cho em gái Trương Nhu của tôi tiếp quản, khả năng một tháng tôi tới không được mấy lần, hy vọng anh tới ủng hộ nhiều hơn!” Trương Tĩnh mỉm cười nói, giơ tay che chén chạm ly với Tạ Cương.
Ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Tạ Cương uống một hơi cạn sạch.
Tạ Cương lại rót thêm một chén nói với các đồng bạn: “Tới tới tới, mọi người đều lên đi, mỗi người mời chị Tĩnh một ly! Về sau cùng nhau tới ủng hộ cô Trương Nhu nhiều thêm một chút!”
Mọi người đều bưng ly rượu tới, sôi nổi tự giới thiệu tên của mình, Trương Tĩnh đều mỉm cười gật đầu đáp lời.
Trương Nhu chú ý thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn không đứng dậy thì hừng lạnh một tiếng, mày liễu cau lại, sắc mặt có chút không vui.
Tạ Cương cũng chú ý tới, sắc mặt đen lại, nói: “Anh vẫn không đứng dậy nổi phải khống?!”
“Hả? Cả anh nữa, làm gì mà cũng ngồi? Thật cho rằng chính mình là đại lão đúng không?”
“Được mời rượu chị Tĩnh chính là vinh hạnh của mấy người!”
Diệp Phong lại ngay lúc này bất đắc dĩ cười cười: “Đứng lên uống thì không cần, mọi người ngồi xuống đi!”
Trương Tĩnh và Trương Nhu lúc này mới chú ý tới Diệp Phong ngồi, lập tức sửng sốt, không nghĩ tới anh ta cũng xen lẫn ngồi ở trong nhóm người này.
“Anh là cái thá gì? Dám nói chuyện với chị Tĩnh như vậy? Mời rượu cũng không đứng dậy nổi sao? Có phải hay không cần tôi dạy lại anh cách làm người!” Tạ Cương tức giận quát.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!