Sắc mặt Long Phi Vũ bỗng trở nên trắng bệch, cậu ta cười khổ với Tề Đẳng Nhàn: “Ông trùm, anh đừng hại tôi nữa mà! Tôi mời anh đến đây là để giúp tôi giải quyết vấn đề chứ không phải là mời anh đến để hại chết tôi đâu!”
Lương Diệp đã bước đến theo lời dặn của Trần Tuấn Nghị và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu cũng nghe thấy lời của cậu Tuấn rồi đấy, hay là cậu tự mình ra tay đi? Chẳng lẽ còn chuẩn bị đợi tôi gọi hàng ngàn hội viên của Hòa Liên Thắng đến à?”
“Tên khốn kiếp này ở đâu đến Trang sức Trần thị làm loạn thế hả, không biết Trang sức Trần thị là sản nghiệp của Nam Dương Trần Thị à? Có chết cũng chưa đủ đâu!”
“Chắc là tên thiển cận nào đó đến từ vùng khác đấy... Hòa Liên Thắng được Trang sức Trần thị nâng đỡ mà, hàng ngàn người, mỗi người một đao cũng có thể chém anh ta ra thành thịt băm rồi!”
Các nhân viên của Trang sức Trần thị đứng hóng hớt từ phía xa, ai nấy đều nhao nhao lắc đầu thở dài.
Tề Đẳng Nhàn bỗng sững sờ, hắn nói: “Thì ra kim chủ đứng phía sau Hòa Liên Thắng là Trang sức Trần thị à?”
Trần Tuấn Nghị cười khẩy và nói: “Sao nào, không ngờ đến có đúng không? Bây giờ có hối hận thì cũng muộn rồi!”
“A... thế thì tôi hối hận thật rồi!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà muốn vỗ vào đùi mình một cái.
Sớm biết kim chủ sau lưng Hòa Liên Thắng là Trang sức Trần thị, vậy thì mình đòi năm trăm triệu ở chỗ ông chủ Quan chẳng phải là quá ít hay sao?
Hắn có thể dựa vào Hoàng Kỳ Bân và Hòa Liên Thắng để chèn ép từ hai phía, khiến cho ông chủ Quan sợ đến đái cả ra quần, như thế nói không chừng còn có thể đòi thêm hai ba trăm triệu nữa!
Bây giờ hối hận thì thực sự đã có hơi muộn rồi, dù sao hắn cũng đồng ý tha thứ cho ông chủ Quan rồi, cũng đâu thể nào lại tìm đến tận nơi rồi bảo rằng ông đây đòi ít rồi, đằng ấy móc ra thêm ba trăm triệu nữa đi được nhỉ?
Mặc dù hắn có thể làm ra loại chuyện như thế, nhưng nếu là như vậy thì khó tránh khỏi việc có hơi khó coi.
Lương Diệp nói: “Nếu như đã biết sai rồi thì tự mình kết thúc đi, tôi cũng lười ra tay hoặc gọi người đến xử lí.”
Long Phi Vũ nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói mình đã hối hận rồi thì sắc mặc càng trở nên trắng bệch.
“Ôi mẹ ơi, có cái bẫy nào như thế này không hả, rõ ràng trước khi đến đã nói rằng có thể giải quyết, hơn nữa ngay cả cô Dương cũng nói rằng anh ta có thể... Kết quả, chỉ thế này thôi đấy à?” Long Phi Vũ cười khổ, hai tỷ đó của mình, e rằng không thể không trả rồi.
Nhưng nếu như trả số tiền này, vậy thì bố mình, Long Tông Toàn sẽ nghĩ sao về mình đây? Quyền lực của tập đoàn Long thị có phải sẽ lại rơi vào tay Long Phi Linh hay không?
Ngay một giây sau khi Long Phi Vũ đang âm thầm kêu khổ, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lại bỗng nhiên trở nên rất tức giận, hắn chỉ vào mặt Trần Tuấn Nghị và nói: “Con mẹ nó sao cậu không nói sớm cho tôi biết thế hả?”
Trần Tuấn Nghị cau mày nói: “Có phải mày bị thần kinh không hả?”
Tề Đẳng Nhàn chửi bới um sùm: “Bây giờ tôi đang thiếu tiền, chính bởi vì cậu mà hại ông đây tổn thất hai ba trăm triệu, món tiền này phải tính lên đầu cậu mới được!”
“???”
Trần Tuấn Nghị nhìn hắn như đang nhìn một kẻ thần kinh, cảm thấy đầu óc của người này chắc chắn là có vấn đề.
Lương Diệp hết kiên nhẫn rồi, ống tay của trang phục thời Đường khẽ động, một con dao găm được chế tác tinh xảo xuất hiện ở trong tay ông ta, rõ ràng là ông ta đang định chuẩn bị đích thân ra tay rồi.
“Đã nhiều năm rồi không thấy Lương lão đại đích thân ra tay, cái tên mập này chuẩn bị thê thảm rồi!”
“Lương lão đại đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì chính là không chết cũng tàn, ông ấy rất hung ác lắm...”
Nhìn thấy Lương Diệp định tự mình ra tay kết thúc Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt của không ít người đều thay đổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!