Về phía phương Tây, chính phủ rất coi trọng việc lưu giữ các tòa nhà lịch sử và cảnh quan đô thị, vì vậy khách du lịch nước ngoài có thể cảm nhận được dấu vết lịch sử nơi đây một cách trực quan nhất.
Trong quá trình du lịch ở các nước xung quanh nước Thiên Chủ, Tề Đẳng Nhàn bị rất nhiều tín đồ Thánh giáo nhận ra, ai nấy đều đến tìm hắn chụp ảnh chung, tiện thể để hắn ban phước.
Vì thế Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ đành học theo dáng vẻ của Giáo Hoàng, giơ quyền trượng trong tay lên, gõ nhẹ vào đầu các tín đồ, sau đó nói một loạt nào là Thánh Chủ phù hộ các kiểu...
"Một lần ban phước tôi thu mười ngàn đô. Em nghĩ sao?” Tề Đẳng Nhàn bỗng quay đầu hỏi, hắn cảm thấy ý này không tệ.
Advertisement
Lý Vân Uyển thì dở khóc dở cười đáp lời: "Anh thu mười ngàn đô? Em chỉ sợ Giáo Hoàng biết được sẽ cho anh lãnh một chiêu Avada Kedavra ngay tức khắc!”
Tề Đẳng Nhàn ngẫm lại thấy cũng đúng, thôi quên đi, chuyện như này sao lại thu tiền được?
Hắn lấy thẻ ngân hàng của mình ra, thở dài: "Số tiền tôi vừa kiếm được bây giờ chỉ còn lại bốn triệu!"
“Em biết gì không, bốn triệu đô này, là... Sự quật cường cuối cùng của tôi!”
Lý Vân Uyển ngẩn người, nói: "Nói quái gì vậy?”
Tề Đẳng Nhàn bỗng lớn tiếng nói: "Năm đó Trần Đao Tử có thể dùng hai mươi đồng để thắng được ba mươi bảy triệu, Tề Đẳng Nhàn đây cũng sẽ dùng bốn triệu để kiếm được năm tỷ... Hoàn toàn không phải vấn đề!”
“...”
Lý Vân Uyển im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Em cảm thấy anh vẫn nên trở về nước Thiên Chủ tìm Giáo Hoàng một chút để xem có phải có thứ gì bẩn thỉu đang đeo bám trên người anh?”
Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn cô ta một cái: "Hiện tại tôi chỉ đang lo về tiền mà thôi, lúc trước không coi trọng tiền bạc, bây giờ nợ nần mới biết thật không dễ dàng!”
Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi: "Anh còn nợ bao nhiêu?"
"Riêng hai người Gucinsky và Venogradov, trước đó đã trả một ít, bây giờ tổng cộng còn nợ hơn ba tỷ..." Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút đau răng, "Ừm, đô la."
Lý Vân Uyển cũng cảm thấy số tiền này không nhỏ, lắc đầu nói: "Nếu như là em trước kia nghe được con số này, cho dù là tiền của Hoa Quốc cũng bị doạ chết tới nơi. Anh cố lên, em không giúp nổi anh đâu!”
“Phải nghĩ cách để kiếm tiền ở Hương Sơn với Kinh Đảo mới được, nếu không thì không biết món nợ này đến khi nào mới có thể trả!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Lý Vân Uyển nhún vai, cũng không biết quỷ xui xẻo nào sẽ bị ngôi sao quả tạ Tề Đẳng Nhàn chiếu vào, dù sao tổn thất cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Bây giờ tên này mang nợ quá nhiều, rất để ý tới chuyện tiền bạc, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không dễ dàng buông tha.
Sau một ngày tham quan, cả hai trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Lý Vân Uyển rất biết cách làm việc, dùng một chiêu "Hắc Bạch song sát" móc sạch ví của Tề giáo chủ.
Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn nhận được một tấm thiệp mời, điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc khi người gửi tới mời lại là Tokalevsky.
Tokalevsky là người mạnh nhất trong số rất nhiều đầu sỏ của Tuyết Quốc, tài lực không phải mạnh nhất nhưng đầu óc và năng lực của ông ta luôn ở hàng đầu.
Ngay cả con cáo già Vinogradov cũng phải chịu thiệt thòi không nhỏ trong tay Tokalevsky.
"Sao Tokarevsky lại đến Ý? Ông ta chuẩn bị nhập khẩu pháo Ý để về khai chiến với chính phủ à?" Tề Đẳng Nhàn cầm thiệp mời, cảm thấy có chút kì lạ.
Lý Vân Uyển nói: "Chạy đến Ý rồi mà cũng nhận được thư mời, xem ra anh rất được chào đón nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Là đầu sỏ của Tuyết Quốc gửi đến, mời tôi đến nhà máy rượu Potter làm khách. Tên này chính là đại ca của đám đầu sỏ."
“Nhưng tôi cũng không có bất kì giao lưu gì với ông ta, với cả Ngỗng đầu to và Lão nho cũng không có ấn tượng gì tốt về ông ta."
"Trong chuyện này chắc hẳn có ý gì đó..."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!