“Tiểu thư, tình huống sao rồi, có nhìn thấy Vĩnh Dạ Quân vương không?!”
Lúc Ngọc Tiểu Long trở về biệt thự, Long Á Nam với vẻ mặt hưng phấn dò hỏi.
Một nhân vật như “Vĩnh Dạ Quân vương” chính là thần tượng của cô nàng.
Dù sao thì cả đời của hắn ta thật sự quá mức huyền thoại và oai hùng, đến mức khiến người khác phải mơ mộng.
Ngọc Tiểu Long thất vọng lắc đầu nói “Chắc chắn là hắn có ở trong nhà ,nhưng nhất định không muốn gặp tôi.”
Long Á Nam thở dài, nói “Chắc hẳn là bởi vì sự tình năm đó khiến lòng hắn áy náy vô cùng nên mới không muốn ra ngoài gặp ngài!”
Ngọc Tiểu Long nói “Chỉ mong hắn có thể sớm ngày dứt khỏi bóng tối, quốc gia cần những người như hắn vậy.”
Trên khuôn mặt của Long Á Nam hiện rõ vẻ tán thành, nhưng trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc vì Ngọc Tiểu Long không thể gặp được Sở Vô Đạo.
Qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau Tề Đẳng Nhàn đã nhận được điện thoại của Lý Vân Uyển: "Ngài Tề, Mộng Mộng tới thương hội Hắc Long tìm Vu Khải Hà giải quyết vấn đề rồi, anh có muốn để ý một chút hay không?”
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe vậy thì lập tức ngắt điện thoại, trực tiếp đi đến thương hội Hắc Long.
Lý Vân Uyển sững sờ ở đầu bên kia cầm di động mắng “Có ý gì đây, làm gì mà cúp điện thoại nhanh như vậy!”
Lúc này Kiều Thu Mộng đã tới bên ngoài tổng bộ thương hội Hắc Long, cũng đã gặp được Vu Khải Hà từng hẹn trước qua điện thoại.
“Kiều tổng thật đúng giờ nha!” Vừa nhìn thấy Kiểu Thu Mộng, Vu Khải Hà đã nở một nụ cười mang đầy vẻ nghiền ngẫm.
Trên mặt hắn còn chút thương tích, tất cả đều do Tề Đẳng Nhàn lưu lại, lại chỉ thấy Kiều Thu Mộng tới một mình, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng.
Hắn đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn dám xuất hiện, hắn ra lệnh một tiếng có thể khiến thằng nhãi này bị loạn đao chém chết.
Kiều Thu Mộng vội vàng xin lỗi: “Vu tổng, chuyện lần trước thật sự rất xin lỗi, mọi người chưa nghĩ đến sự tình sẽ phát triển tới mức này, còn mong ngài không để ở trong lòng.”
Vu Khải Hà rút một cái thẻ phòng ra từ trong túi áo: “Đi thôi, đến khách sạn bên cạnh rồi nói tiếp.”
Kiều Thu Mộng nhìn thấy cái thẻ phòng này thì sắc mặt không khỏi thay đổi, trầm giọng nói “Vu tổng đây là có ý gì?”
“Có ý gì? Cô nói muốn tôi cho cô cơ hội giải quyết chuyện này, hiện tại tôi đây đang cho cô cơ hội đấy thôi!” Vu Khải Hà cười lạnh.
“Đi với tôi tới khách sạn kế bên đi, hầu hạ tôi cho tốt, khiến tôi thoải mái thì tôi sẽ cho cô cơ hội bình đẳng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
“Nếu không tập đoàn Kiều thị các người cứ chờ bị ép phá sản đi thôi.”
“Ừm….Miệng nhỏ của cô khá đẹp đấy, tôi thích, lát nữa nhớ rõ phải dùng nó hầu hạ tôi cho tốt vào.”
Mặt nhỏ của Kiều Thu Mộng trắng bệch, run giọng nói: “Vu tổng….này….cái này không thích hợp lắm, tôi là người đã kết hôn rồi….”
Vu Khải Hà nói “Tôi lại càng thích phụ nữ đã kết hôn đó, làm việc tốt còn hiểu chuyện.”
“Hơn nữa còn có thể đội nón xanh cho chồng cô, ngẫm lại thấy thật thoải mái biết bao!”
Kiều Thu Mộng sợ tới mức lắc đầu liên tục “Vu tổng, chuyện khác có thể từ từ thương lượng, nhưng chuyện này không thể….”
Vu Khải Hà buông tay, nói “Đây là không muốn nói chuyện tiếp sao? Cô không muốn có cơ hội đàm phán bình đẳng, cơ hội giải thích với tôi sao?”
Kiều Thu Mộng nghĩ tới hôm qua bác Kiều Quốc Đống và em họ Kiều Thanh Vũ hùng hổ doạ người, không khỏi ấm ức cúi thấp đầu: “Tôi tất nhiên là muốn, nhưng điều kiện của anh làm khó người khác quá rồi.”
“Làm khó người khác? Tôi nguyện ý cho cô cơ hội là để mắt tới cô, cô không nhanh chóng tự động cởi hết đồ trên người mình xuống mà còn muốn nói điều kiện với tôi?” Vu Khải Hà nâng cằm Kiều Thu Mộng lên cười nhạo.
Ngón tay hắn vừa mới động tới cằm nhọn tinh xảo của Kiều Thu Mộng, còn chưa kịp hưởng thụ xúc cảm tinh tế kia đã bị Kiều Thu Mộng vô ý thức vung tay tát một cái lên mặt.
“Bốp!”
Sau khi đánh xong cái bạt tai này, Kiều Thu Mộng ngây ngẩn cả người, Vu Khải Hà cũng sửng sốt theo.
Vu Khải Hà vuốt gò má nóng rát của mình, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ dữ tợn, giơ tay hung hăng tát lại.
“Con đàn bà thối, rượu mời không thích uống lại muốn uống rượu phạt!” Kiều Thu Mộng bị cái bạt tai này của Vu Khải Hà đánh ngã nằm vật xuống đất, đầu váng mắt hoa, bên tai kêu lên ong ong.
Kiều Thu Mộng bị cái bạt tai này của Vu Khải Hà đánh đến mức hồn bay phách lạc, nước mắt rơi lộp bộp xuống đất.
Vu Khải Hà duỗi tay bắt được bả vai cô ta, kéo từ trên mặt đất dậu rồi đi về hướng khách sạn, cười lạnh: “ Hôm nay cô nhất định phải hầu hạ tôi cho tốt, đây là cơ hội tôi cho cô, cô không được từ chối!”
“Tôi….Tôi nhất định phải báo cảnh sát bắt anh!” Kiều Thu Mộng hoảng sợ nói
“Hử? Bắt tôi? Ai dám bắt tôi?” Vu Khải Hà nhếch mép.
Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện, bắt lấy bàn tay to đang nắm bả vai Kiều Thu Mộng, xoay chân một cái đá hắn ta bay thẳng ra ngoài.
Thân thể của Vu Khải Hà bay lên, văng ra xa hai mét, tiếp đó phịch một tiếng quỳ xuống đất rồi trượt ra xa.
“Cơm ngon trước mặt không muốn ăn, cứ một hai lại thích ăn cơm tù là sao?” Người dùng một chân đá bay Vu Khải Hà, không ai khác ngoài Tề Đẳng Nhàn.
Hắn đút tay vào trong túi, vẫn duy trì tư thế đá ra, khinh thường hỏi người đang chật vật nằm dưới đất.
Vu Khải Hà bị một cú đá này của Tề Đẳng Nhàn khiến ruột gan như đứt từng khúc, quỳ trên mặt đất run rẩy liên tục, tmiệng phun ra không biết bao nhiêu dịch dạ dày và nước chua.
“Mẹ kiếp, cái gì thế? Đó không phải là Vu tổng của thương hội Hắc Long sao, vậy mà bị người ta đá bay?”
“Là tôi xuất hiện ảo giác sao? Từ trước tới nay vẫn luôn là Vu tổng hắn đi thu thập người khác, vậy mà hôm nay lại bị người ta đánh?”
“Tên nhóc này chết chắc rồi, vậy mà dám đá Vu tổng, bồ tát giá lâm cũng không cứu nổi hắn!”
Kiều Thu Mộng được Tề Đẳng Nhàn duỗi tay nâng dậy, vết sưng đỏ trên mặt cô ta khiến biểu cảm của Tề Đẳng Nhàn trở nên âm trầm.
Dù cho Kiều Thu Mộng châm chọc mỉa mai, không thèm cho hắn nửa cái liếc mắt nhưng hắn cũng chưa từng nói hay có bất kỳ oán hận gì.
Chính mình cũng chưa từng nói lời ác độc với cô ta, vậy mà Vu Khải Hà dám ngang nhiên đánh thẳng vào khuôn mặt ấy?!
“Mày….Mày chết chắc rồi, lại dám đánh tao trước cửa thương hội Hắc Long! Kể cả lúc này thiên vương lão tử có tới đi nữa cũng không cứu nổi mày.” Vu Khải Hà thở hồng hộc nói, ruột đau quặn thắt lại.
Sắc mặt Kiều Thu Mộng hoàn toàn thay đổi, hoảng sợ nói với Tề Đẳng Nhàn “Anh chạy mau đi, lập tức chạy nhanh lên, xa bao nhiêu thì xa! Đây không phải chỗ để anh chơi đùa đâu, anh thật sự gây hoạ lớn rồi!”
Tề Đẳng Nhàn lại không để bụng mấy, người thật sự gây ra hoạ lớn giờ vẫn còn đang ở trong nhà tù U Đô kìa, việc nhỏ như vầy tính là hoạ gì?
“Tên nhãi này là ai vậy, dám đánh nhân viên quản lý của thương hội Hắc Long ở ngay trước cửa lớn? Không muốn sống nữa sao?”
“Thương hội Hắc Long do một tay Triệu Hắc Long tiên sinh sáng lập nên, vị hội trưởng Triệu này người cũng như tên tay thật sự rất bẩn đó….”
“Sự việc lớn như này nếu tên nhãi kia còn không mau chạy thì đợi lát nữa chỉ sợ sẽ bị chém thành trăm mảnh a!”
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, Kiều Thu Mộng vẫn có thể giục Tề Đẳng Nhàn mau chạy. Điều này khiến trong lòng hắn không khỏi ấm áp vài phần.
Tuy rằng Kiều Thu Mộng chưa từng cho hắn sắc mặt tốt nhưng tới thời khắc mấu chốt như vậy lại vẫn suy nghĩ vì hắn.
Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng hy vọng đây không phải là do chính mình tự mình đa tình mà nghĩ ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!