Tề Đẳng Nhàn sầm mặt xuống: “Không làm được!”
Chính vào lúc này, một con ngựa khác ở trong trường đua ngựa lại vô duyên vô cớ giật mình và chạy thẳng về phía Tôn Dĩnh Thục.
Trên mặt Lý Toàn Chân xuất hiện một nụ cười châm biếm.
Tề Đẳng Nhàn lại bỗng cau mày, một con ngựa bị giật mình thì thôi đi, bây giờ lại có một con nữa bị giật mình và lao đến, như thế thì có hơi lạ lùng rồi đấy nhé.
Vả lại, con ngựa thứ nhất thì lao về phía Lý Toàn Chân còn con ngựa thứ hai thì lại lao về phía Tôn Dĩnh Thục.
Điều này khiến hắn rất khó có thể không nghi ngờ xem đây liệu có phải là trò mà Lý Toàn Chân bày ra hay không.
Nếu như Tôn Dĩnh Thục bị con ngựa húc cho bị thương thì Lý Toàn Chân có thể nói rằng cô ta cũng suýt chút nữa đã bị ngựa húc rồi, chuyện này chỉ đơn thuần là sự trùng hợp ngoài ý muốn mà thôi.
Tôn Dĩnh Thục nhìn con ngựa hung dữ đang phi nước đại về phía mình, trong đầu nhất thời bối rối, cả người chết lặng ngay tại chỗ.
Một con ngựa to khỏe như vậy đang phi nước đại một cách điên cuồng, khí tức mà nó mang lại thực sự rất kinh người!
Tề Đẳng Nhàn lặng lẽ tiến về phía trước nửa bước.
Han Jung-myung ở bên cạnh bỗng nheo mắt lại, muốn xem xem hắn sẽ chặn lại con ngựa đó như thế nào.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không hề ra tay, hắn chỉ lạnh lùng đứng ở chỗ đó, trên người tỏa ra một luồng sát khí âm u, chỉ những người có giác quan nhạy bén mới có thể cảm nhận được luồng khí tức đó.
Giác quan của động vật còn nhạy bén hơn con người rất nhiều.
Một số con chó săn hung dữ sẽ rụt đuôi bỏ chạy khi nhìn thấy người bán thịt ở chợ rau, linh tính của ngựa thì lại chẳng thua kém gì chó cả.
Tề Đẳng Nhàn đứng ở chỗ đó như một sát thần vô song, luồng sát khí trên người khiến cho con ngựa đó cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nó có một loại trực giác rất kì lạ, đó là nếu như nó lao về phía đó thì sẽ tan xương nát thịt!
Vậy nên, nó bắt đầu giảm tốc độ, móng trước liên tục gõ xuống đất cộp cộp cộp, móng sau cọ xát với mặt đất để giảm tốc độ.
Cuối cùng, con ngựa đó dừng lại ở khoảng cách một mét trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tôn Dĩnh Thục không khỏi thở phào một hơi, may là con ngựa đó không đâm vào cô ta...
“Quay về đi.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra vỗ vỗ cái đầu của con ngựa và thản nhiên nói.
Con ngựa lớn khịt mũi một cái và lấy lại bình tĩnh, nhưng sau đó, nó lại quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn và hơi nghiêng đầu về phía trước, ý là bảo hắn cưỡi lên lưng nó.
Bậc thầy phong thủy Ngô Quốc Hoa đã từng nhận xét về Tề Đẳng Nhàn rằng với sức mạnh hiện tại của hắn, nếu như đặt hắn ở thời cổ đại thì chẳng khác nào là phật đà hay chân nhân cả, ngựa là loài vật có linh tính, hình như nó cũng có thể cảm nhận được sự đặc biệt của cái người đang ở trước mắt nó này.
Lý Toàn Chân ở bên cạnh sửng sốt một lúc rồi cau mày thật chặt, ánh mắt mang theo sự nghiêm khắc liếc về phía người huấn luyện ngựa ở trường đua ngựa.
Người huấn luyện ngựa cũng vô cùng sững sờ và không hiểu tại sao con ngựa đó lại bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn đến như vậy.
“Vận may tốt thật.” Han Jung-myung phì cười một cái và nói.
Trong con mắt của người ngoài, việc ông ta dùng vũ lực để khuất phục con ngựa hung dữ sẽ đem đến một cú sốc thị giác lớn hơn nhiều so với việc Tề Đẳng Nhàn đứng yên một chỗ chờ con ngựa tự mình chạy chậm lại!
Nếu ai đó thực sự có con mắt tinh tường nhìn thấy cảnh tượng này ở đây thì e rằng sự kinh ngạc của người đó đối với Tề Đẳng Nhàn còn vượt xa khỏi Han Jung-myung rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!