Dương Quan Quan im lặng nhìn theo, cô ấy chưa từng cảm nhận được nhiệt huyết sục sôi hay hào khí ngất trời nào cả, thứ mà cô ấy cảm nhận được chỉ là một sự cô độc đã ăn sâu vào trong xương tủy mà thôi.
Khi chúng ta quay đầu nhìn lại, năm tháng sớm đã giăng ra thiên la địa võng, điều duy nhất không thể thế thoát ra được chính là nỗi cô đơn của chính bạn.
Khi chúng ta quay về nghỉ ngơi, ngoài đường hoa đã mọc rồi, còn có thể chậm rãi uống rượu không? Vui vẻ uống ba trăm chén cũng khó có thể hóa giải sự âu sầu trong lòng mỗi chúng ta.
Cảm giác này của Dương Quan Quan cũng không sai.
Lôi Thiên Tứ thật sự cô độc, những năm gần đây, ông ta rất hiếm khi nhìn thấy một người tương tự ông ta.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn xuất hiện làm cho ông ta cảm thấy vui mừng, cho nên, ông ta mới có thể tin tưởng hắn như thế, phó thác toàn bộ Tàu thuyền Lôi Thị lại cho hắn.
Sau khi Lôi Tuyết Kiều nghe được những lời Tề Đẳng Nhàn nói, khóc hu hu, nói: “Đều tại anh, nhất định đòi uống rượu cùng ông nội, đều tại anh hại ông ấy!”
Tề Đẳng Nhàn lười nói thêm bất kỳ điều gì với người phụ nữ ngu ngốc này.
Lôi Chấn Kỳ lại nói: “Chuyện này không trách được hắn, là ông nội của con biết bản thân không sống được qua hôm nay, cho nên mới lựa chọn cách thức như vậy rời đi. Chuyện này cũng rất phù hợp với tính cách của ông!”
Lôi Chấn Lân chậm rãi nói: “Sống phải làm người hào kiệt, chết cũng làm ma anh hùng. Đến nay vẫn nhớ Hạng Vũ, không chịu qua Giang Đông*!”
*Bài thơ: Hạ nhật tuyệt cú - Lý Thanh Chiếu.
Mấy người đều đứng dậy từ trên bàn cơm, bái một bái thật sâu với di thể của Lôi Thiên Tứ.
Vẻ mặt Lôi tổng quản bình tĩnh, nói: “Lão gia đi rồi, về sau nhà họ Lôi phải dựa vào hai vị thiếu gia, chuyện tôi có thể làm cũng không nhiều lắm.”
Lôi Chấn Kỳ gật gật đầu, nói: “Chuẩn bị một chút, sau đó phát tang.”
Tề Đẳng Nhàn hơi chắp tay với hai người, nói: “Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa, đợi chút gọi điện thoại đến Nhà thờ lớn Hương Sơn đi, bảo Mục sư sắp xếp lễ truy điệu.”
Đại nhân vật lớn tuổi ở Hương Sơn có hơn phân nửa đều là tín đồ của Thánh Giáo, lúc ấy, sức ảnh hưởng của người phương Tây với thành phố này vẫn còn vô cùng lớn.
Sắp xếp lễ truy điệu ở trong nhà thờ rất hợp lý, đến lúc đó nhà họ Lôi tung ra tin ủy thác quyền quản lý Tàu thuyền Lôi Thị dưới danh nghĩa Thánh Giáo cũng không quá đột ngột.
“Quan Quan, chúng ta đi trước thôi.” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Dương Quan Quan, sau đó nhàn nhạt nói.
“Ừm!” Dương Quan Quan gật gật đầu, hơi chắp tay cúi đầu với di thể của Lôi Thiên Tứ, sau đó xoay người theo sau Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà họ Lôi.
Hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân hình như đã sớm đoán trước được ngày này, lấy từ trong phòng ra bộ âu phục Lôi Thiên Tứ mặc thời còn trẻ, còn có cả ảnh đen trắng đã sớm chụp xong, bảo Lôi tổng quản và người làm trong nhà hỗ trợ chuẩn bị, đồng thời, bảo Lôi Tuyết Kiều tuyên bố tin tức này ra ngoài, thông báo cho các vị bạn bè thân thích của nhà họ Lôi.
“Ôi, ngày này cuối cùng cũng phải tới, cả đời này của bố quá vất vả!” Lôi Chấn Lân thở dài, thấm thía nói.
“Về sau chúng ta phải gấp bội nỗ lực, nhanh chóng trở thành người giống như bố.” Lôi Chấn Kỳ cười cười, vỗ vỗ bả vai em trai.
Hai người cũng không có quá nhiều cảm xúc bi thương, bởi vì bọn họ đã sớm đoán trước được sẽ có ngày này, đồng thời, Lôi Thiên Tứ dùng phương thức dũng cảm như thế để cưỡi hạc quy tiên, là điều đáng để vui mừng.
Nhân sinh khó gặp được một tri kỷ, trước khi sinh mệnh của ông ấy đi đến hồi kết, nâng chén uống ba trăm ly, say chết trước mặt tri kỷ hảo hữu, như vậy ở nơi chín suối cũng sẽ mỉm cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!