Lời của Tề Đẳng Nhàn làm cho Hứa Trường Ca lâm vào trầm tư.
“Vì sao lại là chú? Hơn nữa, chú cũng không phải hội viên Long Môn, làm đà chủ Long Môn ở Hương Sơn cũng không phải một việc dễ dàng.” Hứa Trường Ca thở dài, nói.
“Quan trọng là nhân phẩm thôi! Việc chú không phải hội viên không quan trọng, đến lúc đó cháu bảo người ở tổng hội nói một câu là được.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Hứa Trường Ca lắc đầu nói: “Trần Bá Hạ quản lý Long Môn Hương Sơn nhiều năm, tuy rằng cháu đánh chết con ông ta Trần Hùng Phi, nhưng muốn lay động địa vị của ông ta cũng không phải một việc dễ dàng.”
“Huống chi, Trần Bá Hạ và nhà họ Hà có quan hệ vô cùng chặt chẽ.”
“Nhà họ Hà là đại kim chủ Trần Bá Hạ, muốn lật đổ Trần Bá Hạ, nhà họ Hà sẽ không đồng ý.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, cười ha ha cười, nói: “Nhà họ Hà không đáng để lo lắng, chỉ cần vài phút là có thể làm cho bọn họ suy sụp, qua mấy ngày nữa là có thể thu lưới rồi!”
Hứa Trường Ca lập tức ngẩn ra, có hơi không dám tin vào lời Tề Đẳng Nhàn, rốt cuộc thì, nhà họ Hà có tiền như vậy, mối làm ăn ở Hương Sơn rất lớn, sao có thể nói lật đổ là lật đổ được.
Hơn nữa, nhà họ Hà gần đây còn buôn bán với người Mỹ, mối làm ăn này hình như còn càng lúc càng lớn.
Vì phát triển xí nghiệp nhà mình, một thời gian trước nhà họ Hà còn tiến hành một đợt góp vốn kếch xù…
Hứa Trường Ca không biết, nhà họ Hà kia hoàn toàn rơi vào bẫy, một đợt góp vốn càng sẽ trở thành bùa đòi mạng bọn họ.
“Bây giờ chú không cần suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy, cháu chỉ muốn hỏi chú, chú có đồng ý làm chuyện này hay không?” Tề Đẳng Nhàn như suy tư điều gì, hỏi.
“Nếu có thể, đương nhiên chú đồng ý.” Hứa Trường Ca nghe xong, lập tức nở nụ cười, sau đó lắc lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó sau khi thu phục Trần Bá Hạ, chú lên làm chức đà chủ này đi!”
Sau khi hàn huyên cùng Hứa Trường Ca một hồi, Tề Đẳng Nhàn đứng dậy cáo từ.
“Này, ngày mai có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không?” Vào thời điểm hắn chuẩn bị đi, Hứa Ức Như gọi hắn lại, hỏi.
“Hứa tiểu thư, gần đây tôi tương đối bận rộn, không rảnh đâu! Chờ khi nào rảnh, tôi hẹn em được không.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Hứa Ức Như lại cảm thấy trong lòng có chút mất mát, thời điểm mới quen biết, cho rằng hắn thật sự chẳng qua chỉ là một thương nhân nhỏ đến từ Nam Dương mà thôi.
Không ngờ lại là một vị đạo lão có địa vị lớn như vậy, một tồn tại ngay cả bố của mình cũng phải ngước nhìn!
Sự chênh lệch như trời với đất làm cho cô cảm thấy thật hụt hẫng.
Sau khi Dương Quan Quan đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Hứa, lúc này mới cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xem ra tiểu thư nhà họ Hứa nhớ mãi không quên anh đấy, anh không chờ mong xảy ra câu chuyện gì đó giữa hai người sao?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc mắt xem thường, nói: “Ngực cô ấy còn không lớn bằng cô, không chờ mong!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!