Trước kia Tề Đẳng Nhàn không cho Dương Quan Quan tham gia vào là vì cảm thấy cô không đủ đẳng cấp.
Bây giờ cô chủ động muốn tham gia, chuyện này khiến hắn cảm thấy có lẽ đã tới thời cơ rồi.
Dù sao trước kia bộ dạng non nớt kia của Dương Quan Quan, đừng nói là thế lực chống đỡ cả nhà nhà họ Triệu, người khác chỉ tiện tay dí một cái đã có thể nghiền chết cô.
"Em nghĩ rồi, một thân công phu này của em bây giờ khó mà giúp được anh. Cho nên, mục đích trong tương lai vẫn nên đặt ở chuyện khác." Dương Quan Quan thật thà nói.
Cho dù cô có thiên phú, nhưng muốn đạt tới cảnh giới hóa kính kia thì cũng phải dùng mất hai ba năm chậm rãi chiêm nghiệm ra.
Sau khi tới được hóa kính thì sẽ càng khó tu luyện, cho dù có thiên phú cũng vô dụng, có đôi khi phải cần cơ duyên, có một ít cơ hội ngộ đạo.
Gần đây cô vẫn luôn suy nghĩ mãi về chuyện này, cảm thấy bản thân quá mức cố chấp theo đuổi vũ lực, bởi vì thứ đó khiến cô có cảm giác chân thật, dù sao lúc nào cũng cảm giác được bản thân mình cường đại.
Nhưng sau khi nghĩ lại cẩn thận, nếu gặp được Clark, thậm chí là cao thủ có trình độ giống như Chiến Phi, cô cũng chỉ có thể lùi về phía sau.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Đương nhiên phải luyện công phu, cũng có thể kết hợp thả lỏng một chút, nhưng không thể hoàn toàn bỏ qua. Anh rất xem trọng thành tựu tương lai của em!"
Dương Quan Quan vui mừng nói: "Đương nhiên là như thế! Chỉ có điều quan trọng nhất là giúp đỡ về mặt kinh tế cho anh, như thế mới có tư bản để phân cao thấp với nhà họ Triệu."
Sau khi nói xong những lời này, cô dừng một chút, sau đó nói: "Chỉ có điều, chuyện này để sau rồi nói."
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt hỏi: "Em định làm cái gì?"
Trong mắt Dương Quan Quan lóe lên chút ánh sáng, đáp: "Em không muốn tên hại anh Lục còn sống rời khỏi Hương Sơn! Bất kể là kẻ đó chỉ nghe lệnh của chủ nhân."
Tề Đẳng Nhàn xoa xoa cằm, từ từ thở ra một hơi nói: "Cho nên, cái ba lô hôm nay em đem đến kia là dùng để đồ bó sát người?"
Lúc Dương Quan Quan ở Thượng Hải kia, cả ngày cô chỉ mặc đồ thể thao, nguyên nhân cũng rất đơn giản chỉ là để thuận tiện đánh nhau, quãng thời gian đó đúng là vào lúc cô si mê võ học nhất.
Mà sau khi tới Hương Sơn, bởi vì phải tiếp xúc với nhiều người cho nên cô không thể không từ bỏ phong cách ăn mặc ấy, chuyển qua mặc váy hoặc trang phục chuyên nghiệp.
Trên thực tế, nếu nói theo cảm nhận thì Tề Đẳng Nhàn vẫn thích thư ký Dương mặc váy hoặc trang phục chuyên nghiệp hơn, đẹp hơn mấy bộ thể thao rộng thùng thình kia nhiều!
"Dũng mãnh là chuyện tốt, nhưng không cần cưỡng ép chính mình, như thế không ổn." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Em cũng không phải kẻ ngốc! Nghiêm Mộc Long danh tiếng lẫy lừng ấy là một trong ngũ long, kẻ mà em muốn giết chính là cô ả thuộc hạ Lục Thái." Dương Quan Quan liếc mắt xem thường, sau đó đi ra ngoài.
Tề Đẳng Nhàn cũng không ngăn cản cô, chỉ là âm thâm thở dài, lẩm bẩm nói: "Đúng là hoàn toàn trưởng thành rồi!"
Chuyện xảy ra với Lục Chiến Long tại Thượng Hải đúng là bị kịch mà không ai muốn nhìn thấy.
Chỉ có điều, không nhắc tới cũng không có nghĩa là mọi người đã quên đi.
Bây giờ tuy nỗi oan khuất của Lục Chiến Long đã bị vạch trần nhờ việc Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên trở thành Tổng giám mục Thánh giáo, nhưng vị huynh đệ hào sảng tiêu sái như gió kia cũng đã không còn nữa.
Dương Quan Quan cũng muốn giống như Tề Đẳng Nhàn, làm cái gì đó cho Lục Chiến Long.
Trần Ngư giống như đoán được cái gì đó, sau khi Dương Quan Quan rời đi thì đi tới nói với Tề Đẳng Nhàn: "Ngài cứ trơ mắt nhìn cô ấy đi chịu chết như thế à?"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tuy rằng tính cách của cô ấy có hơi nóng nảy, nhưng cũng không phải thật sự không có đầu óc. Lục Thái là cao thủ, nhưng chưa chắc đã thắng được cô ấy."
Trần Ngư nhíu mày nói: "Có hơi tự tin quá không?"
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Good guys win, bad guys lose!" (Người tốt sẽ thắng, kẻ xấu sẽ thua)
Trần Ngư nói: "Xem ra lúc trong ngục giam thú vui duy nhất của ngài chính là lướt web, ngay cả lời kịch trong điện ảnh cũng nói ra luôn."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!