Kamiyama Yui nghe xong không khỏi cười cười, sau đó rơi vào trầm tư, người của hội Huyền Dương ở trên thuyền cũng trầm ngâm.
Dương Quan Quan buộc áo khoác dính máu của mình lên eo, sau đó bước đi tập tễnh xuống thuyền đi tới bên cạnh xe.
“Này!”
Vừa đến bên cạnh xe, cô đã tức tới đầu bốc khói, bởi vì cô nhìn thấy một lão già đang nằm xuống rượu trên xe của mình.
Đây là xe cô mới mua, bị người khác chà đạp như thế thì sao có thể nhịn nổi cơn tức này?
Lão già kia mở mắt nhìn cô một cái, cười cười sau đó nhảy từ trên xe xuống, tung tăng rời đi.
Bấy giờ Dương Quan Quan mới chú ý tới, lão già kia mặc đạo bào, tóc dài búi sau đầu giống như kiểu tóc của Đạo gia.
“Rốt cuộc là ai, ngay cả người đạo gia cũng chạy tới xe mình nằm uống rượu, nghĩ mình là chó hoang mèo hoang chắc?” Dương Quan Quan không khỏi âm thầm phỉ nhổ.
“Vừa nhìn là biết chưa từng nhìn thấy xe Audi, còn dám chạy tới trên nóc xe.”
Sau khi phỉ nhổ xong, cô không khỏi bật cười ha ha, cô phát hiện thế mà bản thân mình lại bắt đầu học leo Tề Đẳng Nhàn phỉ oán than.
Cô lái xe được nửa đường thì vứt thẳng cái đầu được bọc trong áo khoác vào thùng rác.
Không bao lâu sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh thùng rác, sau đó lấy đi cái đầu kia.
Dương Quan Quan bình tĩnh lái xe, xe chạy chậm chậm tới cửa nhà, vừa mới bước xuống xe, hai chân cô run rẩy đứng không vững.
“Xem ra lần này em rất liều mạng.” Tề Đẳng Nhàn xuất hiện trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.
“Không liều mạng không được, cô ả kia đúng là rất lợi hại! Lúc trước sao anh có thể một mình đánh với năm cao thủ, lại còn lấy được mạng của Nghiêm Động vậy?” Dương Quan Quan thở ra một hơi, hơi thở đầy mùi máu tươi.
Trong năm người kia, võ công của Lục Thái là yếu nhất.
Cũng chỉ có trong tình huống đấy cô ta mới có tư giao thủ với Tề Đẳng Nhàn, nói cách khác, chỉ một giây thôi đã bị một quyền đánh bạo đầu rồi.
Tề Đẳng Nhàn đưa nước thánh trong tay cho Dương Quan Quan uống.
Đây là lọ nước thánh cuối cùng trong tay hắn, chỉ là đối với Dương Quan Quan hắn chưa bao giờ keo kiệt, thậm chí nói là cho hết tất cả cũng không quá.
“Ực ực…”
Sau khi Dương Quan Quan uống nước thánh thì chưa có hiệu quả rõ lắm, nhưng một lát sau cô cảm nhận được tinh thần đang mệt mỏi cũng trở nên hưng phấn, tiếp đó đau đớn nơi tứ chi cũng bị một dòng nước ấm bao lại, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng không đau khiến người ta kêu cha gọi mẹ như trước.
“Hừ… Đây là nước thánh của Thánh giáo à? Anh là Tổng giám mục, có lẽ lấy được không ít từ chỗ Giáo Hoàng đúng không?” Dương Quan Quan hỏi.
“Đây là lọ tồn kho cuối cùng, Giáo Hoàng là kẻ bủn xỉn.” Tề Đẳng Nhàn tức giận trợn trắng mắt: “Đừng lãng phí, uống sạch từng giọt cho anh!”
Dương Quan Quan chỉ cảm thấy câu cuối cùng của hắn có hơi mờ ám.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!