Tình trạng của Tập đoàn Hướng thị bây giờ không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu.
Sói đói vây quanh, nhưng mấy con sói đói đó lại bị lão tổng thần bí mà Hướng Đông Tinh bịa đặt ra làm cho kinh sợ, trước tiên còn chưa ra tay.
Nhưng sau khi Ngọc Tiểu Long cầm số tiền hàng chục tỷ trở về từ đế đô, bọn họ rốt cuộc bắt đầu ngo ngoe rục rịch, kìm nén không được nữa rồi.
Vương Hổ và Từ Ngạo Tuyết có được lượng tài chính lớn, nhưng mà để cho an toàn, bọn họ còn chuẩn bị lôi kéo các xí nghiệp lớn và các tỷ phú ở tỉnh Đông Hải cùng tham gia vào.
Đây là muốn xây dựng ra một loại Thái Sơn áp đỉnh, không thể chống lại.
Đến lúc đó, bọn họ còn chưa ra tay, chỉ sợ bên trong Tập đoàn Hướng thị cũng đã bắt đầu rối loạn.
“Hiện tại tôi rất hoài nghi người tên Vladimir này có thể có quan hệ với những thế lực muốn đối phó với Tập đoàn Hướng thị hay không… Hướng Đông Tinh vừa chết, Tập đoàn Hướng thị chắc chắn tan rã!”
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn hiện lên một suy nghĩ như vậy, Vương Hổ đã có thể từng nghĩ tới trực tiếp ném Hướng Đông Tinh cho nhân đạo chủ nghĩa hủy diệt.
Tề Đẳng Nhàn nói với Lý Vân Uyển: “Cô có người bạn nào muốn tham dự vào chuyện này thì tận lực khuyên một chút, nếu khuyên không được vậy thì kệ bọn họ tìm chết thôi.”
Hắn chỉ còn chờ cho những người này ra tay với Tập đoàn Hướng thị, bọn họ sẽ biết có bao nhiêu lợi hại.
Hai người mới vừa trò chuyện không bao lâu, Tề Đẳng Nhàn liền nhận được điện thoại Dương Quan Quan gọi tới.
“Tề Đẳng Nhàn, đã xảy ra chuyện!” Dương Quan Quan vừa mở miệng liền rất nôn nóng mà nói.
“Làm sao vậy? Cô đừng vội, từ từ nói.” Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó nói.
Lúc nãy Dương Quan Quan đi theo Kiều Thu Mộng cùng rời đi từ trong công ty, cô ta nói xảy ra chuyện, vậy hơn phân nửa là chuyện về Kiều Thu Mộng!
Dương Quan Quan tâm trạng nóng như lửa đốt nói: “Tôi và Mộng Mộng đến miếng đất chỗ thung lũng giết người, Mộng Mộng và người của Tập đoàn Kiều thị đi khuyên bảo những hộ dân cư chuyển nhà đi……”
“Sau đó, bọn họ liền náo loạn, ngay sau đó, những cư dân kia bắt đầu động thủ đánh người.”
“Tôi may mắn trốn thoát, nhưng nhóm Mộng Mộng lại bị nhốt trong một toà nhà.”
“Hiện tại bọn người kia vây quanh tòa nhà kia, vẫn đang phá cửa.”
“Tôi thấy cảm xúc của bọn họ rất kích động, nếu để cho bọn họ vọt vào được, hậu quả không dám tưởng tượng!”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày, vừa rồi Lý Vân Uyển còn nói với hắn chuyện này, không nghĩ tới chỉ chớp mắt liền có chuyện, lại còn có ầm ĩ đến lớn như vậy.
“Báo cảnh sát chưa?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Cảnh sát đã tới nhưng vô dụng, đường đi đã bị cư dân ở đó đào, xe cảnh sát không tiến vào được, người đến đây liền trực tiếp bị ngăn ở bên ngoài.” Dương Quan Quan nói, “Anh mau nghĩ cách gì đi, không thì cứ trực tiếp gọi người của bộ phận bảo vệ của Tập đoàn Hướng thị đến đây!”
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, nói “Tôi lập tức đến đó, cô chờ tôi.”
Sau khi nói xong lời này, hắn nói với Lý Vân Uyển: “Cô ở lại để ổn định công ty đi, miếng đất kia xảy ra chuyện, Thu Mộng có nguy hiểm, tôi phải đi qua đó nhìn xem thế nào.”
Lý Vân Uyển lại nói: “Tôi và anh cùng đi đi, anh đi một mình tôi không yên tâm.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không từ chối, dẫn theo Lý Vân Uyển đi ra khỏi công ty, lên xe liền lái thẳng đến miếng đất thung lũng giết người.
Xe vừa đến, liền thấy Dương Quan Quan ở ngay đầu đường, còn có một ít cảnh sát.
Dương Quan Quan đang khẩn trương mà nói cái gì đó với mấy người cảnh sát, nhưng nhóm cảnh sát cũng đều là đầy mặt bất đắc dĩ.
Cư dân nơi này quá hung hãn, mấy người cảnh sát bọn họ muốn đi vào đều trực tiếp bị dùng gậy đánh đuổi ra hết, lại không dám dùng súng, rốt cuộc vẫn chưa gây ra thương vong.
“Sao lại thế này?” Tề Đẳng Nhàn đi lên trước, hỏi.
“Anh đi cùng tôi.” Dương Quan Quan bất đắc dĩ cười khổ, dẫn Tề Đẳng Nhàn vào trong, sau đó đi tới rồi một nơi cao hơn chút.
Nơi này có thể nghe được từng đợt ồn ào bên trong, một đám người đang chửi ầm lên, lời nói tục tĩu khó nghe, âm thanh phá cửa rầm rầm không ngừng.
“Tập đoàn Kiều thị, công ty lừa đảo, mau trả lại tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi!”
“Tập đoàn Kiều thị đáng chết, lập tức trả tiền, nếu không nói, hôm nay liền đánh chết tất cả các người ở chỗ này!”
“Gạt chúng ta ký hợp đồng phá bỏ di dời, nhưng chỉ cho chút tiền hư vậy, các ngươi có xấu hổ hay không?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Bọn họ sao lại đột nhiên gây sự?”
Lý Vân Uyển liền nói: “Hợp đồng phá bỏ di dời lúc sáng đã bàn xong, cũng bồi thường theo đúng giá cả trên thị trường, đã rất đầy đủ rồi! Ngay từ đầu bọn họ cũng đồng ý phá bỏ di dời, sau lại không biết như thế nào liền trở mặt, muốn tăng giá, hơn nữa còn muốn giá cả bằng với bên tân thế kỷ…”
Tề Đẳng Nhàn hắc tuyến đầy đầu, đất bên tân thế kỷ rất gần trung tâm thành phố, thung lũng giết người này lại là nơi tỉnh khai phá trọng điểm, giá cả có thể giống với bên kia sao? Đám người này, hoàn toàn chính là đang vô cớ gây rối mà!
“Chính là như Vân Uyển vừa nói, vừa rồi Mộng Mộng nói lý với bọn họ, kết quả bọn họ trực tiếp động thủ.” Dương Quan Quan tâm trạng sợ hãi mà nói.
Vừa rồi cũng may cô ta chạy trốn rất nhanh, nếu không, chỉ sợ cũng bị nhốt trong tòa nhà đổ nát kia.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, gật gật đầu, nói: “Có đường đi vào không?”
“Có, các anh đi theo tôi.” Dương Quan Quan nói.
Dương Quan Quan rất cẩn thận mà dẫn đường đi phía trước, sự chú ý của mấy người dân trông coi con đường này đều tập trung vào mấy người cảnh sát, thật sự không có chú ý tới bọn họ lén lút tiến vào.
Tề Đẳng Nhàn đi vào nhìn rõ ràng, tòa nhà kia đã bị mấy chục người vây quanh.
Hơn nữa, hắn còn nhìn thấy xung quanh nhìn như có phóng viên đang lén lút.
Nếu xảy ra chuyện gì bạo lực, đám phóng viên này chắc chắn sẽ ghi hình lại, sau đó viết một bài báo nhằm vào Thiên Lại Tư Bản và Tập đoàn Kiều thị, làm cho bọn họ lâm vào hoàn cảnh động giữa.
“Bạo lực hơn phân nửa là không được, nơi này có vài phóng viên, nếu như bị bọn họ chụp được cái gì, chúng ta sẽ rất bị động.” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Dương Quan Quan và Lý Vân Uyển đều đang sốt ruột, vạn nhất cửa lớn bị công phá, Kiều Thu Mộng có thể sẽ bị những người này đả thương.
Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm một lát, thấy được một tòa nhà năm tầng tự xây, bên trong tòa nhà đó đã dọn đi hơn phân nửa.
Dương Quan Quan nói: “Hay là chúng ta phải đồng ý với yêu cầu vô lý của bọn họ? Dù cho chỉ là tạm thời lá mặt lá trái, nhưng về sau cũng sẽ mang tai mang tiếng, đến lúc đó mọi chuyện càng thêm khó làm!”
Lý Vân Uyển nói: “Tuyệt đối không thể thỏa hiệp, cho dù là tạm thời cũng không được! Nếu chúng ta nhượng bộ, vậy thì người ở địa phương khác cũng sẽ gây sự, phiền toái rất lớn.”
“Hơn nữa, ảnh hưởng quá lớn thì cũng không tốt… Lãnh đạo tỉnh thấy được sẽ cảm thấy chúng ta hành động bất lực.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!