Hắn nhìn chằm chằm Thần Tinh, trầm giọng nói: “Tiền bối làm như thế, lẽ nào không nên cho ta một cái công đạo sao?”
Nén giận không phải tính cách của Diệp Viễn, nếu đã làm thì phải trả giá đắt!
Các Thiên Đế nghe vậy giật mình, gia hỏa này đúng là phách lối, thế mà lại dám ép hỏi Thần Tinh đại nhân.
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình lấy được hạng nhất trong trận chiến Long Tử thì có thể khiêu chiến Thiên Long rồi?
“Hỗn xược, ngươi cho rằng mình là ai mà lại dám nói chuyện với Thần Tinh đại nhân như thế?” Long Thiên Vũ chính là một bụng lửa giận mà không có chỗ nào phát nên lập tức nhảy ra ngoài.
Diệp Viễn chẳng thèm để ý đến hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt Thần Tinh.
Thần Tinh khe khẽ thở dài, nói: “Các ngươi đều là nhân tài trụ cột của Long Tộc ta, bất kỳ một người nào chết cũng đều là tổn thất to lớn đối với Long Tộc!”
Diệp Viễn nghe thế bất ngờ cười ha hả, ánh mắt của hắn chuyển hướng nhìn về phía Long Uyên, cười mà như không cười nói: “Nhân tài trụ cột? Ha ha, hay cho câu nhân tài trụ cột!”
Trong lời nói, đều là vẻ trào phúng.
Vẻ mặt Long Uyên xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Những người Thiên Long chi tử khác cũng nhao nhao cúi đầu, nếu như ngay cả Long Uyên cũng không tính là nhân tài trụ cột thì bọn họ tính là cái gì?
Có điều, lời này nói ra từ trong miệng Diệp Viễn, bất kỳ người nào cũng không thể phản bác được!
Hắn dùng thực lực, dùng thiên phú chứng minh Long Uyên chẳng qua là một cây củi mục!
“Diệp Viễn, ngươi hỗn xược! Long Uyên không phải nhân tài trụ cột, lẽ nào lại là ngươi? Ngươi chẳng qua…” Long Thiên Vũ không nhịn được loại không khí ngột ngạt này, mở miệng quát lớn.
“Im miệng!” Đột nhiên Thần Tinh hét lớn một tiếng, đánh gãy lời nói của Long Thiên Vũ.
Diệp Viễn lại cười ha ha nói: “Nói tiếp đi, ta có một nửa huyết mạch Nhân tộc, ở trong mắt các ngươi, ta là dị loại, có đúng không? Cho nên, lúc Long Uyên dùng Ngũ Hành Thần Phạt Thiên Lôi, ngươi không xuất thủ cứu ta. Mà lúc ta muốn giết hắn, ngươi lại xuất thủ cứu hắn! Trong mắt ngươi, ta có mạnh hơn nữa cũng không phải người một nhà với Long Tộc, có phải thế không!”
Mặt Thần Tinh đỏ bừng, bị Diệp Viễn nói trắng ra như thế, sao có thể không xấu hổ được!
Mặc dù Diệp Viễn có được ấn ký Thiên Long, nhưng mà nói cho cùng, hắn vẫn có chỗ giữ nguyên ý kiến.
Chỉ là hắn không ngờ được, thế mà Diệp Viễn lại thấy rõ, nhìn đoán thấu triệt tâm tư của hắn.
Tiểu tử này, không đơn giản!
Thần Tinh thở dài, thản nhiên nói: “Chuyện này, đúng là bản đế đã phá quy củ. Có điều, Long Uyên đúng là thiên tài trăm vạn năm khó gặp được, giết đi rất đáng tiếc! Nói đi, bản đế có thể đồng ý với ngươi một điều kiện!”
Vẻ mặt các Thiên Đế chấn kinh, thế mà Thần Tinh đại nhân lại thỏa hiệp với một tên tiểu bối.
Không cần biết thiên phú của ngươi mạnh đến đâu, trước khi Trường Thanh thì cũng chỉ là một tiểu bối mà thôi.
Dựa vào cái gì?
Bọn họ sao biết được, Thần Tinh là kiêng kỵ người đại năng đứng sau Diệp Viễn!
Những người này không biết nhưng Thần Tinh lại hiểu rất rõ.
Người đại năng này cũng không phải đại năng ở núi Thiên Long, mà là… đại năng phong ấn ở trong Thâm Uyên!
Ở nơi đó, mỗi một người đều là đại nhân vật kinh thiên động địa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!