(*Nhất ba vị bình trong cụm nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: sóng này chưa yên, sóng khác đã lên; ý chỉ việc này chưa giải quyết xong việc khác đã ập đến.)
Tâm trạng của Kiều Thu Mộng rất phức tạp.
Lúc trước cô ta xem Tề Đẳng Nhàn thấp kém như con kiến, cho rằng hắn cùng đường bí lối chạy đến ôm chân của Kiều gia.
Tuy nhiên Tề Đẳng Nhàn lại cho thấy nhiều khía cạnh ưu tú, không tầm thường của hắn ra trước mặt Kiều Thu Mộng, những điểm sáng nổi bật đó đều lọt vào mắt cô ta.
Hôm nay, cô ta sẵn sàng tin rằng nguyên nhân tại sao Tề Đẳng Nhàn có thể khiến cho Triệu Hắc Long kiêng kỵ hắn là vì lão tổng thần bí, hơn là tin rằng đó là sự ưu tú của chính bản thân Tề Đẳng Nhàn.
Dương Quan Quan lo lắng vô cùng, Kiều Thu Mộng tâm sự ngổn ngang.
Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển là những người vui vẻ nhất trong trường đua ngựa.
"Quan Quan đáng thương quá, rời Thượng Hải nhiều năm như thế rồi, thậm chí còn chạy sang cả nước ngoài, thế mà người của Dương gia còn không bằng lòng bỏ qua cho cậu ấy!" Lý Vân Uyển cưỡi trên lưng một con bạch mã, đi chậm lại, quay đầu về phía Tề Đẳng Nhàn, thở dài nói.
"Trong đại gia tộc không còn hiếm gì những hiềm khích, đấu đá tranh giành, đặc biệt là những người không có hậu thuẫn như cô ấy, càng dễ bị bắt nạt, phải chịu thiệt thòi." Tề Đẳng Nhàn nhún vai, bình tĩnh nói.
Tề gia ở đế đô cũng là một đại gia tộc, hắn từ nhỏ đã quá quen với những chuyện như này rồi.
Ba của Dương Quan Quan là người có vấn đề về trí tuệ, hơn nữa khi còn trẻ đã mất sớm. Mẹ của cô ta cũng không có gia cảnh gì, gả đến Dương gia đơn giản chỉ vì tiền, sau đó vì không thể chịu nổi áp lực mà bỏ lại cô ta, rời khỏi nhà họ Dương.
Người nhà họ Dương nhìn thấy cô ta đã không thích, nếu như không cô ta không được hưởng quyền thừa kế tài sản của nhà họ Dương thì có lẽ đã không bị bắt nạt, mỗi năm cũng có thể lấy được một ít tiền sinh hoạt.
Nhưng cô ta lại có quyền thừa kế này, chiếm được một chỗ ngồi trong nhà họ Dương, dù sao thì ba cô ta có như thế nào đi nữa cũng là con trưởng của Dương gia.
Lý Vân Uyển nói: "Hy vọng cậu ấy có thể sớm thoát khỏi chuyện này..."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cho dù cô ấy có chạy xa đến mức nào đi chăng nữa thì Dương gia cũng sẽ không dừng tay, chắc chắn sẽ tiếp tục chèn ép cô ấy, ép cô ấy từ bỏ quyền thừa kế."
"Cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ không từ bỏ quyền thừa kế, bởi vì mẹ cậu ấy gả tới đây là vì chuyện này. Hơn nữa, Dương gia đã chèn ép cậu ấy nhiều năm như thế, cậu ấy cũng nên giành một phần về cho mình." Lý Vân Uyển cười nói.
"Đúng là nên làm như vậy." Tề Đẳng Nhàn nói.
Hắn chỉ thích làm những việc mà những người khó chịu với hắn không thích, bởi vì làm những việc này có thể khiến cho những người đó càng không thoải mái.
Lý Vân Uyển nói: "Dương Phỉ Phỉ là người nhà Dương gia ở Thượng Hải, hôm nay phải chịu thiệt như thế, chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ ý định đâu!"
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: "Đúng là phải đề phòng người nhà họ Dương sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó, loại người như vậy thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm."
Nói chuyện một lúc, Lý Vân Uyển chuyển chủ đề, sau đó vui vẻ cưỡi bạch mã phi nước đại trong trường đua ngựa.
Trong lòng Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng đều không thoải mái, chỉ chậm rãi cưỡi ngựa đi loanh quanh đó.
Không qua bao lâu, Triệu Hắc Long đích thân cầm hợp đồng đến tìm Tề Đẳng Nhàn.
"Nhị đương gia, hợp đồng đã chuẩn bị xong, ngài chỉ cần ký tên mình lên là được!" Triệu Hắc Long cười nịnh bợ, nói.
"Hả? Sao tên tôi lại có trên hợp đồng? Không phải tôi đã nói là tặng câu lạc bộ này lại cho cô Dương Quan Quan, thay cho một lời xin lỗi rồi sao?" Tề Đẳng Nhàn cau mày.
Dương Quan Quan sau khi nghe thấy như vậy vội vàng xua tay, nói: "Đừng đừng đừng, giá trị của câu lạc bộ này quá cao, tôi nhận không nổi!"
Tề Đẳng nhàn nói: "Có gì mà không nhận nổi? Cô bị đánh, bọn họ phải bồi thường cho cô, là chuyện rất bình thường."
Dương Quan Quan vẫn kiên quyết từ chối, nói: "Câu lạc bộ này rơi vào trong tay tôi sớm muộn gì cũng bị phá hủy! Anh cho rằng người nhà họ Dương sẽ trơ mắt đứng nhìn sao?"
Tề Đẳng Nhàn nghĩ cũng phải, Dương Quan Quan không có năng lực ngăn cản Dương gia ở Thượng Hải, nếu như để bọn họ biết được trong tay Dương Quan Quan còn có một câu lạc bộ tốt như vậy, rất có thể sẽ tới cướp mất."
"Vậy tôi sẽ giữ lại, cuối năm sẽ chia 50% lợi nhuận cho cô." Tề Đẳng Nhàn nhận lấy bút ký tên mình lên.
"Cái này thì không cần đâu!" Dương Quan Quan ngẩn người, có chút ngượng ngùng nhận lấy tiền.
Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện với cô ta, ném hợp đồng vào tay Triệu Hắc Long, nói: "Lần sau bảo em trai cậu mở to mắt ra, không phải lần nào cũng gặp may mắn như vậy đâu."
"Phải phải phải, nhị đương gia dạy dỗ rất phải, tôi đã ghi nhớ rôi!" Triệu Hắc Long cười nói.
Trong lòng anh ta cũng thầm thở phào một hơi, chuyện này cũng coi như hoàn toàn chấm dứt ở đây!
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, hỏi: "Sao người của Dương gia lại chạy đến Trung Hải?"
Triệu Hắc Long nói: "Dương Phỉ Phỉ nhận lời mời từ tập đoàn Từ Thị nên mới tới."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Hóa ra là vậy!"
Xem ra, Từ Ngạo Tuyết cũng vô cùng xem trọng chuyện này, chuẩn bị lôi kéo càng nhiều đối tác lớn để đánh lén tập đoàn Hướng thị.
Lão tổng thần bí được thổi phồng lên này vẫn mang lại cho cô ta chút áp lực tâm lý, nếu không cũng sẽ không chuẩn bị chu đáo như vậy.
"Cậu cũng gia nhập vào liên minh giữa tập đoàn Từ thị và tập đoàn Hổ Môn sao?" Tề Đẳng Nhàn nghiêng người nhìn Triệu Hắc Long, hỏi.
"Ối...." Triệu Hắc Long sững người.
"Rời khỏi đó càng sớm càng tốt đi, đến lúc cậu không còn lại một tí gì cũng đừng đến nhờ tôi giúp." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Triệu Hắc Long nghe thấy thấy lời này không khỏi run rẩy, sau đó thận trọng hỏi lại: "Nhị đương gia, ý của ngài là...tập đoàn Từ thị và tập đoàn Hổ Môn sẽ thất bại sao?"
Tề Đẳng Nhàn hời hợt ừ một tiếng, Triệu Hắc Long cũng không dám hỏi nữa, hiển nhiên là hắn không muốn nói gì nhiều đến chuyện này.
Kiều Thu Mộng ở bên cạnh không khỏi lắc đầu khi nghe thấy giọng điệu này của Tề Đẳng Nhàn.
Cô ta thật sự là không thể hiểu được liên minh giữa tập đoàn Từ thị và tập đoàn Hổ Môn có thể thua được, sao lại thua được? Trừ khi bọn họ ném hết số tiền đó xuống biển, chỉ để chơi mà thôi.
Nếu không, đừng nói là chỉ một tập đoàn Hướng thị, cho dù có cả 5 tập đoàn Hướng thị ở đây cũng tuyệt đối không đủ sức đối địch với bọn họ.
Chỉ riêng số tiền dùng cho bắn tỉa của bọn họ đã lên tới hàng trăm tỷ rồi, với sức lực kinh tế hùng mạnh như vậy, Hướng Đông Tĩnh có thể địch nổi sao?
Mặc dù lão tổng thần bí đó rất có bối cảnh, cũng rất quyền lực, nhưng muốn huy động hàng trăm tỷ để giúp đỡ tập đoàn Hướng thị sao? Điều đó rõ ràng là không thể, trừ phi lão tổng thần bí là ba của Hướng Đông Tĩnh! Hơn nữa, cho dù là có được sự giúp đỡ thì liên minh giữa hai tập đoàn cũng không có khả năng thua, ai sẽ đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.
"Không quấy rầy nhị đương gia vui vẻ nữa, tôi đã phân phó rồi, lát nữa nếu bốn vị đã mệt thì có thể đến khu nghỉ ngơi ăn chút gì đó." Triệu Hắc Long cười nói.
Nói xong, Triệu Hắc Long xoay người rời đi, sau đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên rút khỏi liên minh, rút lại vốn từ đó hay không.
Anh ta đã đầu tư vào liên minh này hơn năm mươi tỷ, mặc dù 50 tỷ này không không tính là nguyên nhân trực tiếp khiến anh ta phá sản, nhưng cũng khó tránh khỏi làm tổn thương tới gân cốt.
Chơi hết một ngày trong câu lạc bộ Thượng Động, sau khi ăn uống xong, mọi người đều giải tán.
Lần này Lý Uyển Tâm không đi cùng Tề Đẳng Nhàn tới sơn trang Vân Đỉnh, mà đi về nhà, có chút việc cần phải bàn bạc với ba mình.
Sau khi Dương Quan Quan về tới căn nhà mới thuê, đã thấy tâm trạng khá hơn nhiều, mở máy tính lên, phát sóng trực tiếp, mở game lên, chuẩn bị thư giãn.
"Cảm ơn món quà của ông chủ...."
Nhìn thấy một loạt máy bay ngang qua, Dương Quan Quan theo bản năng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!