Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Cường Long - Bất Diệt Thần Vương - Tề Đẳng Nhàn

Hướng Đông Tinh kinh hồn chưa định, có chút ngây người nhìn bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn xoay người lại hơi gật đầu với Hướng Đông Tinh, nói: “Đã xong, anh ta chết rồi, cô không cần phải lo lắng tính mạng tiếp tục bị Đế Đôạ nữa.”  

             Hướng Đông Tinh vỗ vỗ ngực của mình, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Cũng may có anh ở đây, không nghĩ tới Ngọc Tiểu Long lại không đáng tin như vậy!”  

             “Ngọc Tiểu Long thăng cấp quá nhanh nên đánh giá cao bản thân mình, cũng xem nhẹ đối thủ, phát sinh chuyện như vậy là điều khó tránh khỏi.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.  

             Lôi Cuồng lại không nhịn được cười nhạo: “Chẳng qua là anh dựa vào việc Ngọc tướng quân đánh đến mức lưỡng bại câu thương với Vladimir nên mới chiếm được tiện nghi như vậy, ra vẻ cái gì chứ?!”  

             Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Tôi chiếm tiện nghi của Ngọc Tiểu Long? Anh ăn nói cho rõ vào! Nếu không phải có tôi thì hiện giờ cả anh và Hướng Đông Tinh đều chết hết ở trong tay anh ta rồi.”  

             Lôi Cuồng khinh thường đầy mặt nói: “Vừa rồi là do Vladimir chiến đấu với Ngọc tướng quân nên đã tiêu hao thể lực khá nhiều, nếu không phải như thế thì sao cậu có thể đánh bại anh ta được?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng là anh ta bị tiêu hao thể lực nhưng kể cả anh ta có bảo trì được tỉnh táo đi nữa thì gặp phải tôi cũng chỉ có một con đường chết.”  

             “Khoác lác không biết ngượng!” Lôi Cuồng liên tục cười lạnh: “Cứ cho là vừa rồi cậu không ra tay thì Vladimir sau khi bị tiêu hao thể lực cũng không phải là đối thủ của tôi.”  

             Hướng Đông Tinh nhíu nhíu mày nói: “Hai người đừng tranh cãi nữa, hiện giờ uy hiếp lớn nhất đã bị loại bỏ rồi, đây là chuyện tốt.”  

             Lôi Cuồng nói: “Hướng tổng, chỉ là tôi không quen nhìn cậu ta nói xấu Ngọc tướng quân thôi, nếu không phải có Ngọc tướng quân thì sao cậu ta có thể nhặt được tiện nghi như vậy?”  

             Vừa rồi tuy rằng thời gian Vladimir chiến đấu với Ngọc Tiểu Long rất ngắn nhưng hai người so chiêu đều dùng toàn lực thi triển quyền pháp, mỗi một giây tiêu phí không biết bao nhiêu thể lực!  

             Nhưng mà kỹ năng của Vladimir rõ ràng cao hơn một bậc, hơn nữa ưu thế thể lực rõ ràng nên mới có thể đánh bại Ngọc Tiểu Long rồi không chút do dự quay đầu đối phó với Hướng Đông Tinh.  

             “Tôi cần phải nhặt tiện nghi của Ngọc Tiểu Long kia sao?”  

             “Hay là anh cảm thấy bản thân mình trâu bò đấy?”  

             “Ở trước mặt tôi, ngay cả cơ hội rút kiếm anh cũng không có!”  

             Tề Đẳng Nhàn lãnh đạm nhìn vị truyền nhân của Cửu Cung Kiếm Lôi Cuồng này, nói chuyện một chút cũng không lưu tình.  

             Lôi Cuồng nghe thấy câu nói đó quả nhiên bực bội hẳn lên, mở to hai mắt quát: “Cậu nói cái gì?!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Ở trước mặt tôi, ngay cả cơ hội rút kiếm anh cũng không có!”  

             Từ xưa tới nay, một tấc dài một tấc mạnh không phải là giả, có vũ khí và không có vũ khí là khái niệm hoàn toàn khác nhau.  

             Vũ khí chọc xuống một cái là tạo ra một lỗ thủng, còn nắm đấm tay lại không thể làm được.  

             Lôi Cuồng nhấc trường kiếm ở trong tay lên khua loạn xạ ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Vậy cậu có muốn thử xem một chút hay không?!”  

             “Nếu cậu có thể khiến tôi không kịp rút kiếm thì tôi lập tức từ chức với Hướng tổng!”  

             “Hơn nữa còn bồi thường chi phiếu năm trăm vạn!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh đã muốn tự mình rước nhục thì tôi đây cũng không ngại.”  

             Lôi Cuồng giận dữ cầm chuôi kiếm, muốn lập tức rút kiếm!  

             Nhưng trong nháy mắt anh ta muốn dùng sức rút kiếm thì Tề Đẳng Nhàn lại tiến lên một bước, vận hành bát quái chưởng đẩy một cái vào khuỷu tay anh ta!  

             Kiếm vừa ra khỏi vỏ được hai tấc lập tức tra ngược lại vỏ kiếm bằng da cá mập!  

             Cùng lúc đó, tay phải Tề Đẳng Nhàn nhấc lên đánh xuống bả vai của Lôi Cuồng.  

             Lôi Cuồng hoảng hốt tránh thoát, lúc này đã không còn cơ hội rút kiếm bên người Tề Đẳng Nhàn nữa, lập tức giơ tay phải lên, tịnh chỉ như kiếm không ngừng lập loè muốn chọc vào mấy vị trí quan trọng như mắt, giữa mày hay yết hầu của Tề Đẳng Nhàn.  

             “Tên này luyện Cửu Cung Kiếm cũng không tệ lắm, ra tay cũng có thể có uy thế như một thanh kiếm vậy.” Tề Đẳng Nhàn không dao động, chân dẫm hình cung lay động hai cái, tránh thoát toàn bộ.  

             Sau khi Lôi Cuồng bức lui được Tề Đẳng Nhàn thì lập tức muốn rút kiếm!  

             Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại lựa ngay lúc này tiến lên phía trước nửa bước, một quyền lạnh băng thẳng tắp đánh về phía trước!  

             Lôi Cuồng bất đắc dĩ chỉ đành lấy kiếm che trước người chặn ở trên bụng dưới, nắm tay đập xuống trên mặt vỏ kiếm chấn động tới mức Lôi Cuồng lùi về sau liên tục ba bước.  

             Trong quá trình lùi lại anh ta muốn nhân cơ hội rút kiếm ra, nhưng Tề Đẳng Nhàn sao có thể cho anh ta cơ hội đó?  

             Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn đạp chân tiến mạnh về phía trước, cả người lúc lên lúc xuống như ngồi trên lưng khoái mã đang lao nhanh xuống, mỗi lần tiến thêm một bước là đánh ra một quyền, bức cho Lôi Cuồng không thể không giơ tay ứng đối.  

             “Mình thật sự không có cơ hội rút kiếm trước mặt tên này sao?!” Trong lòng Lôi Cuồng chấn động.  

             Quyền chưởng của Tề Đẳng Nhàn nhanh như gió, rậm rạp đan chéo nhau khiến cho anh ta căn bản không thể rút kiếm được.  

             Hơn nữa lực đạo của mấy quyền kình này rất lớn, mỗi lần ứng đối đều cần anh ta phải toàn lực tiếp chiêu, nếu không sẽ trực tiếp bị đánh đến mức không giữ được thăng bằng mà ngã trên mặt đất.  

             Lôi Cuồng rống to một tiếng phá một quyền của Tề Đẳng Nhàn, lùi về sau một bước rồi sử dụng “Cư hợp trảm” độc nhất vô nhị của Kiệt Bành quốc.  

             Nhưng anh ta vừa muốn rút kiếm thì Tề Đẳng Nhàn đã như bóng với hình vút tới bên cạnh.  

             Kiếm mới ra khỏi vỏ một nửa đã bị bàn tay to giống như cối xay lớn của Tề Đẳng Nhàn che lại, dừng ở trên cánh tay của Lôi Cuồng.  

             “Xuy – –”  

             Kiếm mới vừa rút ra một nửa lập tức bị một chưởng này áp ngược trở về vỏ.  

             Lôi Cuồng nhân cơ hội lùi lại một bước này ném kiếm tới sau lưng, anh ta vòng tay ra sau nắm lấy chuôi kiếm, lập tức rút ra!  

             “Hay cho một chiêu tô tần cõng kiếm sau lưng!”  

             Trong miệng Tề Đẳng Nhàn thốt ra một câu tán thưởng, nhưng ngay sau đó người cũng đã phóng tới bên cạnh sườn của đối phương.  

             Hắn vươn tay tới, hoá thành móng ưng hung hăng nắm chặt tay của Lôi Cuồng.  

             Lôi Cuồng kinh hãi, còn chưa kịp tránh thoát thì tay Tề Đẳng Nhàn đã lập tức buông lỏng, năm ngón tay khép lại nhòn nhọn như mỏ của chim hạc, mổ xuống nắm tay đang nắm chặt lại của Lôi Cuồng!  

             Lôi Cuồng ăn đau, không tự chủ được thả tay ra.  

             Tề Đẳng Nhàn thuận thế kéo chuôi kém tới, bá một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ cầm trực tiếp ở trong tay.  

             “Cậu….”  

             Lôi Cuồng thấy kiếm của mình rơi vào tay Tề Đẳng Nhàn thì chấn kinh tột độ, căn bản không thể tin vào được hai mắt của mình.  

             Đời này của mình đúng thật là lần đầu tiên gặp phải một đối thủ như vậy, ở trước mặt đối phương ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, quá khoa trương rồi!  

             “Tôi nói rồi, anh ở trước mặt tôi ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, trực tiếp ném trường kiếm trong tay về phía Lôi Cuồng.  

             Sắc mặt Lôi Cuồng ảm đạm, yên lặng tiếp được kiếm tra vào vỏ, gò má run rẩy cắn răng nói: “Tôi lĩnh giáo!”  

             Nói xong lời này, anh ta móc từ trong ngực ra một tấm chi phiếu năm trăm vạn, nói: “Đây là chi phiếu mà Hướng tổng cho tôi, hiện giờ tôi hoàn trả đầy đủ!”  

             Ném chi phiếu xuống xong, Lôi Cuồng xoay người là đi.  

             Chính mình đường đường là truyền nhân của Cửu Cung Kiếm, vậy mà ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, quả thực mà mất mặt tới tận nhà bà nội, thật sự không có mặt mũi ở lại nữa!  

             “Hướng tổng, lần sau nếu muốn mời vệ sĩ thì có thể tới tìm tôi, tôi có thể tìm được người lợi hại hơn anh ta nhiều, bảo đảm vạn vô nhất nhất.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Hướng Đông Tinh một cái, nhàn nhạt nói.  

             “Lợi hại.” Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười khẽ giơ ngón tay cái lên.  

             Cô ta thật sự rất ít khi cười, nhưng một khi đã cười thì lại vô cùng đẹp, hình dung thành khuynh quốc khuynh thành cũng không quá.  

             “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau chóng trở về đi.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc tay.  

             Hướng Đông Tinh gật gật đầu, leo lên xe của mình rời đi.  

             Tề Đẳng Nhàn gọi một cuộc điện thoại, nói: “Này, Phó lão, tới đây nhặt xác đi!”   

Nhấn Mở Bình Luận