“Mặc dù tư bản Thiên Lại không thể được coi là bạn bè của chúng ta, nhưng cũng không tính là kẻ địch của chúng ta. Vì vậy, tôi cảm thấy vẫn nên để cho bẹn họ một con đường sống thì hơn.”
Lục Đông Hải nhìn Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười giảng hòa.
Tề Đẳng Nhàn không nói gì, hắn cũng muốn nghe xem lục Đông Hải rốt cuộc định nói với mình như thế nào.
Lục Đông Hải nói: “Nếu cậu Tề bằng lòng ngưng hẳn tất cả những thương vụ mà cậu hợp tác với Mã Hồng Tuấn, vậy thì mọi mâu thuẫn giữa hai chúng ta coi như chấm dứt tại đây.”
“Trong tương lai, về việc hoạt động của công trường thung lũng giết người, An tiên sinh của chúng tôi có thể cung cấp vật liệu xây dựng, hơn nữa, chúng ta còn có thể thương lượng để đưa ra mức giá tốt nhất.”
“Nếu cậu Tề đồng ý với đề nghị này, tôi sẽ bảo những xe tải kia rời khỏi đây ngay lập tức!”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong mấy câu này của Lục Đông Hải thì không nhịn được cười, hắn nói: “Mọi người trên đời này đều hành xử theo kiểu vừa đấm vừa xoa, vậy mà ông vừa mới cho tôi một đấm, bây giờ lại định giáng thêm cú nữa hay sao?”
Lục Đông Hải bình tĩnh nói: “Nếu cậu Tề từ chối đề nghị này của tôi, vậy thì chỉ e rằng những chiếc xe tải kia sẽ chặn ở bên ngoài công trường rất lâu đó!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi lo rằng xe tải của ông không chặn lâu như vậy được đâu!”
Lục Đông Hải chỉ cười mà không nói gì, ông ta đã phái khoảng gần hai trăm chiếc xe container hạng nặng tới đỗ ở trước công trường thung lũng giết người.
Đám xe tải đó bao vây kín mít quanh công trường của Tư Bản Thiên Lại, cho dù người thường muốn đi vào cũng phải tìm đường vòng mà đi, chứ đừng nói đến xe chở đồ.
“Tôi cho ông một cơ hội, mau dẹp hết đống xe này đi, nếu ông không làm thì đừng có trách tôi không nhắc nhở trước!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Lục Đông Hải nhanh chóng cầm quyển sách mà mình mang tới, thong dong đọc sách.
Sau khi những người có mặt trong căn phòng này nghe thấy lời nói của Tề Đẳng Nhàn đều không kìm lòng nổi mà cười khẩy.
“Hai trăm chiếc xe tải hạng nặng, cho dù cậu có gọi xe tải tới cũng chẳng kéo đi được đâu.”
“Tôi cũng muốn chống mắt lên nhìn xem cậu định không khách khí với chúng tôi kiểu gì, để xem cậu đối phó với đám xe kia thế nào?”
“Xe thì cứ đỗ ở đằng kia, Lục tiên sinh cũng đã nói rõ điều kiện với cậu rồi, nếu như cậu không đồng ý với đề nghị này, vậy thì tự đi mà nghĩ cách đi!”
Những người này đều cảm thấy như mình đã làm khó làm dễ được Tề Đẳng Nhàn, bọn họ cảm thấy chiêu trò này của Lục Đông Hải quả thực là thần cơ diệu toán, người không có đầu óc không thể nào nghĩ ra được.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn nói: “Tôi sẽ khiến hai trăm chiếc xe tải hạng nặng này của các người nát thành bột mịn, sau đó tôi cũng sẽ đánh cho các người kêu cha gọi mẹ, vái trời lạy đất.”
“Dẫu sao thì tôi cũng không thể để các người được đằng chân lân đằng đầu chứ nhỉ?”
“Con người tôi ấy mà, không thể nào chịu ấm ức được.”
Lục Đông Hải nghển cổ lên nhìn, ông ta nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xin cứ tự nhiên, nếu cậu có thể làm gì được mấy trăm chiếc xe tải hạng nặng ở bên ngoài công trường, vậy thì tôi đây sẽ đứng yên cho cậu đánh một trận, thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông chờ đó!”
Nói xong lời này, hắn dứt khoát lấy điện thoại di động của mình ra.
Sau đó bấm máy, gọi điện thoại cho Phó Phong Vân.
Phó Phong Vân đã nhờ hắn đối phó với Vladimir, ông ấy còn đang thiếu hắn một món nợ ân tình, món nợ này không đòi bây giờ thì đến lúc nào mới nên đòi cơ chứ?
“Phó Lão, tôi nghi ngờ có người đang gây ra mối nguy hại cho sự an toàn của quốc gia!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc thuật lại.
“Cái gì? Là kẻ nào?!” Phó Phong Vân nghe thấy giọng điệu nghiêm chỉnh như vậy của Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi kinh ngạc, còn tưởng rằng đã thật sự xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì đó.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tư Bản Thiên Lại của chúng tôi đang trong quá trình thi công Thung Lũng Giết người, đây hẳn sẽ là trung tâm thương mại lớn nhất của tỉnh Đông Hải có phải hay không? Nhưng bây giờ lại có người phái xe tải tới chặn đường thi công của chúng tôi, ông nói xem, đây có phải đang gây trở ngại cho sự phát triển của quốc gia, gây nguy hại đến sự an toàn của quốc gia hay không?”
Phó Phong Vân vô cùng ngạc nhiên, ông ấy còn tưởng rằng chuyện kinh thiên động địa thế nào, thì ra là có người gây phiền phức cho hắn à?
Phó Phong Vân cười khổ, ông ấy nói: “Hình như đúng là có chuyện như vậy nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông chính là người nhận được huân chương bảo vệ quốc gia, từng ghi công với đất nước, cũng đâu thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra như vậy phải không nào?”
Phó Phong Vân cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, ông ấy nói: “Được rồi, được rồi, Nhị đương gia, cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng đi, tôi biết tôi vẫn còn mang ơn cậu, tất nhiên sẽ trả ơn cho cậu!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, lúc này mới nói: “Vậy thì tôi xin phép nói thẳng!”
“Tôi muốn Phó Lão đưa mệnh lệnh xuống phía dưới, phái cho tôi vài người tới đây, bắn nát hết đám xe vây quanh công trường của tôi là được!”
“Yêu cầu này, hẳn là không quá đáng đâu nhỉ?”
Phó Phong Vân trầm ngâm trong giây, ông ấy nghĩ ngợi một phen, Thung Lũng Giết người là một vùng hoang vắng, vả lại đây cũng là nơi tỉnh Đông Hải đang tập trung khai thác giá trị.
Bây giờ có người gây trở ngại cho công việc của Tề Đẳng Nhàn ở Thung Lũng Giết Người để gây rối, tìm đủ mưu hèn kế bẩn gây phiền toái, cũng coi như đang trì hoãn sự phát triển của tỉnh Đông Hải trong tương lai.
Cho dù ông ấy có đích thân ra tay, cũng phải có lý do hợp tình hợp lý mới được.
Quan trọng hơn là, Tề Đẳng Nhàn đã hạ được Vladimir dễ như trở bàn tay, đây quả là một món nợ ân tình rất lớn đối với ông ấy, dẫu sao thì anh ta cũng được mệnh danh là “Vị vua chiến tranh”, tới cả Ngọc Tiểu Long cũng chẳng thể đấu được với anh ta!
“Được chứ, Nhị đương gia cứ đừng chờ một lát là được, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cơ quan quân đội gần đó nhất, bảo bọn họ tới giải quyết chuyện này.” Phó Phong Vân đáp.
“Vậy tôi xin chờ tin tốt của Phó Lão!” Tề Đẳng Nhàn vui vẻ chào tạm biệt, sau đó ngắt điện thoại.
Phó Phong Vân cũng không phải kẻ nói không giữ lời, ông ấy cầm điện thoại di động, nhập một dãy số, sau đó nói: “Xin hỏi, bên đó có phải sư đoàn tám mươi mốt của thành phố Trung Hải không? Tôi là bộ trưởng bộ quân sự ở Đế Đô, Phó Phong Vân.”
“Xin chào Phó Lão, đây là sư đoàn tám mươi mốt của thành phố Trung Hải, tôi là sư đoàn trưởng Tưởng Thiên Hà, xin ngài ra chỉ thị!” Sau khi nghe thấy tên của Phó Phong Vân, đối phương cũng giật nảy cả mình, lập tức báo cáo tên họ.
Phó Phong Vân thản nhiên hạ mệnh lệnh, bảo Tưởng Thiên Hà dẫn một chiếc xe tăng thiết giáp tới đó giải quyết vấn đề.
Sư đoàn trưởng Tưởng Thiên Hà nghe xong, cao giọng đáp lại: “Vâng, tôi xin hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!”
Sau khi ngắt điện thoại Tưởng Thiên Hà lập tức triệu tập một đoàn xe tăng thiết giáp, sau đó đi về phía Thung Lũng Giết Người.
“Cậu Tề à, cậu gọi điện xong chưa? Kết quả thế nào rồi?” Lục Đông Hải nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn buông điện thoại bèn cười ha hả mà châm chọc, vẻ mặt vô cùng đáng ghét.
“Chỉ e là bây giờ ông có muốn chuyển xe tải đi cũng không có tác dụng gì nữa rồi.” Tề Đẳng Nhàn mặt lạnh như tiền liếc xéo Lục Đông Hải một cái.
Lục Đông Hải cười cợt: “Được thôi, vậy thì tôi sẽ ngồi đây chờ tin về công trường của cậu, để xem cậu Tề chuyển đống xe này đi như thế nào!”
Ông ta đã tính toán kỹ càng, chuyển nhiều xe như vậy khỏi chỗ này là điều không thể, biện pháp tốt nhất mà Tề Đẳng Nhàn có thể thực hiện, chính là dùng thuốc nổ để phá đường, tiếp tục thi công.
Đương nhiên, nếu Tề Đẳng Nhàn dám dùng thuốc nổ phá xe của ông ta, vậy thì ông ta cũng có cả trăm nghìn cách khiến cho Tề Đẳng Nhàn chịu khổ!
“Chớ có quên mấy lời ông đã nói đấy nhé, một lát nữa tôi còn phải đánh cho ông một trận ra trò để xả giận nữa kìa!”
“Chỉ vì mấy chuyện phiền phức này của ông, tôi đã để phí mất một món nợ ân tình không nhỏ đó!”
“Cho nên bây giờ tôi cực kỳ không vui!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!