Kiều Thu Mộng trực tiếp bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho không thốt nên lời, cô ta không biết nên nói cái gì, cũng không nghĩ tới sự lo lắng của mình lại là dư thừa.
Một nhân vật lớn như Bogdanov đối diện với Tề Đẳng Nhàn lại hết sức nghe lời, quả thực không thể nào có thể tưởng tượng nổi chuyện này...
Dương Quan Quan cảm thấy tình hình ba người họ ở trong thang máy vô cùng ngại ngùng, dù sao thì vừa rồi Bogdanov đã nhầm lẫn cô ta là phu nhân của Tề Đẳng Nhàn, còn nhầm Kiều Thu Mộng thành cấp dưới của hắn.
Loại chuyện này đúng là ngại ngùng mà!
"Xem ra sự lo lắng của tôi là không cần thiết, anh thật sự rất lợi hại." Kiều Thu Mộng thở dài với Tề Đẳng Nhàn.
“Không sao, cô cũng là có ý tốt mới làm vậy!” Tề Đẳng Nhàn cười, nói.
Hắn lại hỏi: "Ồ, nhân tiện hỏi thăm, dự án gần đây của cô tiến triển tốt chứ? Nếu có bất kì khó khăn nào cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp cô.”
Hắn dùng giọng điệu thoải mái và bình tĩnh như vậy, ngược lại càng khiến trong lòng Kiều Thu Mộng cảm thấy khó chịu hơn.
Bởi vậy mới nói, tình cảm đúng là phức tạp!
Khi một người không thể buông bỏ chuyện cũ thường sẽ không thể nào gặp mặt, nhưng một khi đã có thể dễ dàng đối mặt, thậm chí lại còn chào hỏi lẫn nhau, thì phần lớn đều đã buông bỏ được quá khứ.
"Tôi phải cảm ơn anh, nếu như không phải được anh giúp đỡ thì tập đoàn Kiều thị đã không có được sự phát triển như ngày hôm này. Hôm nào rảnh tôi mời anh ăn tối!” Kiều Thu Mộng nói.
"Ừm, không thành vấn đề." Tề Đẳng Nhàn gật đầu, vẻ mặt rất thản nhiên.
Sau khi rời khỏi thang máy, Kiều Thu Mộng vẫy tay tạm biệt hay người họ, nói là có chuyện quan trọng phải xử lí.
Thật ra chuyện có quan trọng hay không chỉ có bản thân cô ta mới rõ.
Dương Quan Quan nói: "Không ngờ sau khi ly hôn hai người lại có thể dùng thái độ thản nhiên như vậy mà cư xử, đúng là không dễ dàng gì.”
Tề Đẳng Nhàn liền đáp: "Cô ấy không có tình cảm trai gái, còn tôi chỉ có một chút, nhưng nhiều hơn cả vẫn là biết ơn. Dù sao ngày trước lúc bị đuổi khỏi Đế Đô cũng là do nhà bọn họ thu nhận, cô ấy cũng làm bạn với tôi một khoảng thời gian.”
Dương Quan Quan liền nói: "Đúng là dây dưa xoắn xuýt. Nếu như làm bạn bè có lẽ quan hệ của hai người sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không có loại cảm giác khó tả như này."
“Nếu cô ấy không xinh đẹp như vậy thì tôi cũng thấy thế." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Cái gì?!" Dương Quan Quan không khỏi khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười, hắn không nói nữa, câu "Tất cả anh đều muốn" kia của hắn cũng không phải là nói giỡn với Lý Vân Uyển mà chính là tiếng nói thật sự xuất phát từ nội tâm.
Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng đều nhận được một tấm danh thiếp từ Bogdanov, hơn nữa còn để lại thông tin liên lạc.
Kiều Thu Mộng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại có thể giao tiếp cùng nhân vật lớn như vậy, nhưng lý do khiến đối phương nhớ tới mình lại khiến cô ta cảm thấy chua xót trong lòng.
Dương Quan Quan thì không có nhiều ý nghĩ phức tạp như vậy, cô ta chỉ cảm rất vô cùng phấn khích, có thể kết bạn được người như vậy thật đúng là một loại may mắn!
"Đúng là một gã háo sắc, một tên tư bản chó má, tất cả cặn bã của đàn ông đều tập trung trên người anh ta, sau này phải cảnh giác, tránh thật xa anh ta!" Dương Quan Quan âm thầm nhắc nhở mình.
Tề Đẳng Nhàn không biết mình chỉ vô ý nói một câu đã khiến cho Thư ký Dương định nghĩa lại một phen.
Vừa mới đi ra khỏi khách sạn, Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan liền gặp được Từ Ngạo Tuyết.
Sau khi Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi vui vẻ, hỏi thăm: "Yo, tin tức cũng nhanh đấy. Biết Bogdanov ở đây nên tới kéo đầu tư sao?”
Tề Đẳng Nhàn đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, trong miệng phát ra thanh âm chậc chậc, nhất thời không nói gì.
Từ Ngạo Tuyết tức giận: "Ánh mắt này của anh là có ý gì?”
“Nhìn chân cô không được hả?” Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại.
Hắn vẫn cảm thấy Từ Ngạo Tuyết không đi làm người mẫu mà chạy tới chạy lui kinh doanh thật sự quá đáng tiếc, chân dài này so với Lý Yêu Tinh còn đòi mạng hơn nữa.
Dương Quan Quan suýt nữa cười ra tiếng, nhìn chân người ta mà còn có thể nói quang minh chính đại như vậy?
Từ Ngạo Tuyết mặc một chiếc quần jeans bó của CK, miếng vải mềm mại kia dán sát vào da thịt càng phô ra một đôi chân thon dài cân xứng, mông thì cao cao lồi lên, ánh mắt hắn dần đi lên, dường như có thể bị văng ra bất cứ lúc nào.
"Đúng là ăn nói không biết suy nghĩ lại thích chơi trội, tôi đã nghe nói về anh rồi." Từ Ngạo Tuyết không tức giận nữa mà cười lạnh chế nhạo.
"Nghe nói gì? Nghe nói Bogdanov chuẩn bị đầu tư xây dựng nhà máy, ủng hộ Tập đoàn Hướng thị hả?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi.
Từ Ngạo Tuyết cười ha ha, nói: "Miệng lưỡi như này thứ hai thì không ai dám chủ nhật đâu! Lợi hại đấy!"
“Dù chết cũng có thể nói thành sống được.”
“Đổi trắng thay đen là chuyện thường.”
"Rõ ràng chính anh đánh thư ký Ivanov, đắc tội đến Bogdanov, mà giờ còn ở đây tự nhiên khoác lác Bogdanov sẽ đầu tư cho Hướng thị?"
“Ha ha ha, đúng là chuyện cười!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chậc, miệng cô cũng rất sắc bén đó! Nhưng tôi chẳng nói sai cái gì, lời nào cũng là thật cả.”
Từ Ngạo Tuyết cảm thấy buồn cười, trong khoảng thời gian này không biết đã có bao nhiêu doanh nhân tới, mà tất cả bọn họ đều muốn lôi kéo Bogdanov đến tỉnh Đông Hải đầu tư giúp công ty mình có được quyền tham gia dự án cảng Đông Hải.
Nhiều người đến như vậy mà chẳng có lấy ai thành công, thậm chí còn có có tám chín mươi phần trăm không được nhìn mặt Bogdanov nữa là!
Ngọc Tiểu Long đường đường là trung tướng của Thương hội Hắc Long của Hoa Quốc này còn chưa làm gì được Bogdanov, tên tầm thường như Tề Đẳng Nhàn mà có bản lĩnh này?
"Nói thật cho anh biết, dự án cảng nước sâu sẽ do tập đoàn Từ thị chúng tôi đảm nhận." Từ Ngạo Tuyết thản nhiên nói.
"Tôi đã mời Shevchenko, lãnh chúa vùng cao nguyên Đông Bắc của Tuyết Quốc."
"Có ông ta đầu tư, hơn nữa, anh còn đắc tội với Bogdanov."
"Anh cảm thấy tập đoàn Hướng thị còn có cơ hội với dự án cảng nước Đông Hải nữa sao?!"
Lúc nói lời này, vẻ mặt Từ Ngạo Tuyết tràn đầy tự tin, hai chữ thắng lợi đã được viết lên trên khuôn mặt kiêu ngạo của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Shevchenko? Người đàn ông làm giàu nhờ làm trâu làm ngựa cho Cổ Tân Tư Cơ? Cô nghĩ cô kéo ông ta đến thì sẽ có thể được chia phần dự án cảng nước Đông Hải sao?”
Từ Ngạo Tuyết nói: "Anh cứ việc mở miệng anh hùng đi, đợi đến buổi chiều ở đại hội thu hút đầu tư mới biết mình ngu ngốc cỡ nào!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cười nói: "Được!”
Từ Ngạo Tuyết không muốn nói thêm gì nữa, cô ta gặp Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ muốn tuyên bố chiến thắng của mình rồi đùa cợt hắn một phen.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!