Dương Lệnh Quang vốn dĩ muốn mời Hướng Đông Tình, chẳng qua, Hướng Đông Tình từ chối, tỏ vẻ không có hứng thú.
Cho nên, chỉ có thể lấy lui làm tiến mà lựa chọn Kiều Thu Mộng, dù sao, nữ doanh nhân địa phương xinh đẹp ở tỉnh Đông Hải cũng không nhiều, có danh tiếng thì càng ít ỏi không bao nhiêu.
Bản thân Sở Băng cũng là minh tinh, dung mạo đương nhiên hơn người, biểu hiện lúc sau khi lên đài rất thong dong điềm tĩnh.
Kiều Thu Mộng cũng biết đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân, đương nhiên sẽ không bỏ qua, biểu hiện của cô ta cũng cực kỳ tốt.
Có hai người đẹp diễn thuyết, làm các doanh nhân dưới đài đều vực dậy tinh thần, cho một tràng vỗ tay.
"Hiện tại, tôi tuyên bố, đại hội đầu tư lần này tại tỉnh Đông Hải, chính thức kết thúc viên mãn!" Sở Băng cầm microphone, cười nói với mọi người.
Lúc cô ta nói chuyện, tấm màn che trên đài bỗng nhiên phát ra tiếng "cạch cạch", Tề Đẳng Nhân ngẩng đầu nhìn lên.
"Cẩn thận, mau tránh ra!" Tề Đẳng Nhân hét to về phía Kiều Thu Mộng.
Kiều Thu Mộng giật mình, sau đó theo bản năng né sang bên cạnh hai bước, cô ta cũng không biết bản thân vì sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Ngay khi cô ta bước tới bước thứ ba, tấm màn che nặng nề ngã xuống, toàn bộ đều sụp xuống, khiến những người có mặt tại hiện trường phải thốt lên.
"Oanh!"
Sở Băng không kịp phản ứng lại, trực tiếp bị tấm màn che đập vào người, ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu đã bị đập cho ngất đi.
Kiều Thu Mộng không khỏi hãi hùng khiếp vía, còn may là vừa rồi cô ta nghe lời, bước sang bên cạnh vài bước, chứ chờ tấm màn che này sụp xuống, bản thân cô ta chỉ sợ cũng khó tránh khỏi một kiếp!
Người của chính phủ thấy một màn như vậy cũng hết hồn, sau đó sôi nổi đi tới kéo tấm màn che dày nặng lên cứu Sở Băng đang bị đè phía dưới.
Sở Băng nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương, trực tiếp đưa đến bệnh viện.
Sắc mặt Dương Lệnh Quang rất khó coi, ông ta đi tìm lãnh đạo phụ trách hiện trường mắng cho một trận, mắng đối phương đến không dám ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy đau khổ.
"Cảm ơn, nếu không phải vừa rồi có lời nhắc nhở của anh, chỉ sợ tôi cũng phải vào bệnh viện chung với cô ta rồi." trong lòng Kiều Thu Mộng vẫn còn sợ hãi mà nói với Tề Đẳng Nhân, chân thành cảm tạ hắn đã nhắc nhở mình.
"Không có gì." Tề Đẳng Nhân chỉ cười cười, chuyện này không có gì đặc biệt để bận tâm.
Loại chuyện này, chỉ có thể nói là Sở Băng quá xui xẻo, vốn là chuyện này sẽ giúp cô ta càng thêm nổi bật, vậy mà lại biến thành chuyện xui xẻo.
Chẳng qua, Tề Đẳng Nhân chẳng có chút thương hại nào với người phụ nữ này, cô ta quá độc ác tàn nhẫn, hơn nữa còn là người phát ngôn của tập đoàn Từ thị, cho dù cô ta có chết, hắn cũng không muốn nhìn lại.
Sau khi tan họp , mọi người đều lần lượt rời đi.
Hướng Đông Tình duỗi người, quay đầu nói với Tề Đẳng Nhân "Anh và thư ký Dương đi ăn với tôi một bữa đi, tôi mời, tôi cho người đặt bàn trước rồi."
Tề Đẳng Nhân không chút do dự mà đồng ý, nhưng Dương Quan Quan lại lắc đầu, nói "Bây giờ tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, Tề tổng đi cùng cô là được rồi."
Hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần của cô ta đều rất mệt, hơn nữa trên mặt còn có hơi sưng lên, không muốn xuất hiện ở bên ngoài.
"Về sau tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, thư ký của tôi, sao có thể dễ dàng để cho người khác bắt nạt?" Tề Đẳng Nhân vỗ vai Dương Quan Quan, an ủi cô ta.
"Tôi là thư ký của hội đồng quản trị, cũng không phải thư ký của một mình anh!" Dương Quan Quan tự mãn hừ nhẹ một tiếng.
Chẳng qua, những lời này của Tề Đẳng Nhân, lại có chút được lòng cô ta, ít nhất cũng làm trong lòng cô ta có chút rung động.
Còn điều gì có thể ngọt ngào hơn khi một người đàn ông nói với một người phụ nữ rằng sau này tôi sẽ bảo vệ cô?
Tề Đẳng Nhân đưa Dương Quan Quan về nhà rồi đi tới biệt thự của Hướng Đông Tình, toà biệt thự này mang phong cách cổ điển, có 3 cửa ra vào, một cánh cửa có giá trị chừng mấy trăm vạn.
"Căn biệt thự này thế mà cũng nguy nga không kém Vân Đỉnh Thiên Cung của tôi……" Tề Đẳng Nhân có chút kinh ngạc mà ngắm nhìn.
"Xin chào Tề tổng, tôi là quản gia nhà Hướng tổng A Phúc." Một ông lão mặc tây trang đi ra, tóc ông ta trắng xoá, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, hiển nhiên là quản gia của Hướng Đông Tình.
Tề Đẳng Nhân bắt tay với quản gia A Phúc, nói "Xin chào chú Phúc, lần đầu gặp mặt, cháu có mang theo một ít trà, cháu tặng chú."
Vẻ mặt A Phúc vui vẻ, nói "Tề tổng ngài cũng khách khí quá, nào, tôi dẫn ngài vào nhà."
Vừa vào cửa, đập vào mắt là một vườn hoa nhà kính, hương hoa tràn ngập bốn phía, có một con đường rải đá dẫn đến cửa thứ hai.
Sau khi bước vào cửa, bên trái là một hòn non bộ để đón gió tích nước, bên trong có cá koi bơi qua bơi lại; nhìn qua bên phải, là một gian đình xây lan can chạm trổ bằng ngọc, rất thích hợp để uống trà chiều.
Tiến vào phía sau cửa thứ ba chính là biệt thự nguy nga tráng lệ bên trong, không hơn không kém so với hoàng cung thời cổ đại, ở giữa phòng khách treo một cái đèn chùm pha lê trị giá trăm vạn.
"Chậc, đúng là giàu có……" Tề Đẳng Nhân cảm thán, hiện tại hắn ở "Vân Đỉnh Thiên Cung" cũng chưa trang hoàng nguy nga như vậy.
A Phúc cười nói "Đây là căn biệt thự mà năm đó ông chủ tự mình thiết kế rồi cho người xây nên, ông chủ trước kia có học qua thiết kế kiến trúc cổ, rất giỏi trong mấy chuyện thiết kế nhà cửa này."
Tề Đẳng Nhân gật đầu.
A Phúc lại nói "Tề tổng, ngài chính là người bạn nam đầu tiên mà tiểu thư mời vào căn biệt thự này, tôi rất vui khi tiểu thư có thể có một người bạn như ngài.
Tề Đẳng Nhân ngơ ngẩn, không nghĩ tới hắn lại là "người đầu tiên" của Hướng Đông Tình?
Chẳng qua, Hướng Đông Tình nếu biết hắn dùng từ như vậy để hình dung, chỉ sợ sẽ trực tiếp đá hắn ra khỏi biệt thự.
A Phúc rót trà cho Tề Đẳng Nhân, sau đó để hắn ngồi một lát, không bao lâu, Hướng Đông Tình đi tới.
Cô ta đã đổi quần áo thành thường phục rộng rãi ở nhà, tóc hơi tung xoã, cũng không để ý, trên người lộ ra một chút khí chất lười biếng hiếm thấy.
"Tới rồi sao? Đi ăn thôi, hôm nay nhất định phải uống hai ly, xem như chúc mừng." Hướng Đông Tình gật đầu chào hỏi Tề Đẳng Nhân, nói.
Bữa cơm này cũng không phát sinh chuyện gì khác, kết thúc vô cùng đơn giản.
Tề Đẳng Nhân cơm nước xong thì chuẩn bị chào tạm biệt, A Phúc đi ra tiển khách, cực kỳ khách khí.
"Tề tổng về sau hy vọng ngài thường tới, tiểu thư nhà chúng tôi quá ít bạn bè, ngày thường muốn tìm một người nói chuyện cũng không được." Thái độ của A Phúc với Tề Đẳng Nhân rất nhiệt tình, nắm tay hắn bắt tay liên tục.
"Ấy…… nếu cô ấy không mời tôi, tôi làm sao dám tới chứ?" Tề Đẳng Nhân bất đắc dĩ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!