“Gặp một lần, tán gẫu mấy câu đi.”
Từ Ngạo Tuyết im lặng một lát, sau đó mới lạnh giọng đáp lại, ngữ khí rất khó nghe.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được thôi, tôi còn tưởng cô không định quản chuyện của tập đoàn Từ thị nữa chứ, cuối cùng vẫn gọi điện cho tôi à!”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Đừng nói nhảm nữa!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi cứ thích nói nhảm đấy.”
“…” Từ Ngạo Tuyết tức không chịu được, lập tức gửi cho hắn một dòng địa chỉ, sau đó lạnh lùng ngắt điện thoại.
Triệu Hằng Vũ đã chết, Từ Ngọc Giai trọng thương, tàn phế, thậm chí cô ta và Ngọc Tiểu Long còn đang căng thẳng vô cùng, lần này trở lại Đế Đô, cô ta đã phải nhận đủ sự châm chọc mỉa mai.
Địa vị và thanh danh của Từ Ngạo Tuyết vì biến cố này mà xuống dốc không phanh.
Xuống dốc không phanh cũng chẳng có gì khiến người ta bất ngờ, dù sao thì những chuyện như chó rơi xuống ao này, khiến cho người khác cảm thấy rất vui vẻ.
Huống chi trước đó, Từ Ngạo Tuyết là một kẻ thanh cao như vậy, xinh đẹp như vậy, còn là một cô nàng ưu tú.
Không có gì vui vẻ bằng trông thấy người giỏi hơn mình, đẹp hơn mình, giàu hơn mình gặp cảnh khốn cùng, ít nhất thì đại đa số mọi người đều có thâm thái như vậy.
Những thứ mà Từ gia cho cô ta, cũng bị cướp đoạt lại vì lý do này.
Hơn nữa, cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều áp lực, dường như sắp không thở nổi.
Cô ta bán của cải của mình để lấy tiền mặt, bán tất cả những thứ có thể bán, bây giờ thậm chí có thể nói rằng cô ta đang nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng với bản tính của cô ta, đương nhiên không chấp nhận khổ sở như vậy.
Đây có thể là khó khăn tạm thời, nhưng Đông Sơn tái khởi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Tề Đẳng Nhàn buông di động xuống, khuôn mặt xuất hiện ý cười khinh bỉ, đối với người như Từ Ngạo Tuyết, hắn đương nhiên chỉ muốn làm một việc: đánh cô ta.
Đánh cô ta, đánh cô ta, đánh cô ta, phải đánh cô ta, cho mặt cô ta sưng vù, xem cô ta làm như thế nào?
“Từ Ngạo Tuyết gọi điện thoại tới cho anh à?” Dương Quan Quan nghe được một chíu xíu, dè dặt hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu.
Dương Quan Quan nói: “Anh chuẩn bị đi gặp cô ta có phải không?”
“Đúng vậy!” Tề Đẳng Nhàn lại đáp.
Dương Quan Quan nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất anh đừng đi, nếu lúc này gặp được anh, cô ta nhất định sẽ rắp tâm làm chuyện ác, có lẽ còn đang bày đủ loại quỷ kế để bẫy anh đó.”
Tề Đẳng Nhàn lại cười ha hả nói: “Cô ta làm được gì thì cùng làm cả rồi, thậm chí Từ Ngọc Giai của Từ gia cũng đã thành người tàn phế rồi.”
“Thư ký Dương à, cô vẫn còn quá non nớt, không hiểu được cách đối nhân xử thấy, cũng như đạo lý trong giang hồ.”
“Bây giờ cô ta tới tìm tôi cũng không phải vì muốn đối phó với tôi.”
Dương Quan Quan không khỏi kinh ngạc, cô ta nói: “Vậy cô ta tìm anh làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ cô ta không quyết định được.”
Dương Quan Quan cũng không rõ Tề Đẳng Nhàn có ẩn ý gì, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cô ta lại không nghĩ ra, hơn nữa hình như Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn nói rõ cho lắm.
“Đi thôi, hôm nay kết thúc huấn luyện sớm.”
“Sau khi về đến nhà, cô phải nghỉ ngơi cho tốt, phải ngâm tay bằng nước ấm.”
“À… cũng đừng lơ là luyện Mã Bộ, có thời gian rảnh thì luyện tập nhiều vào, thể lực của cô đang mạnh hơn, có lẽ cô cũng nhận ra rồi chứ?”
Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị rời đi, trước khi đi dặn dò mấy câu.
Dương Quan Quan gật đầu đồng ý, thể lực của cô ta tăng lên, cô ta là người hiểu rõ nhất, trong khoảng thời gian gần đây, sức lực của cô ta mạnh hơn nhiều, trọng lượng nâng tạ mỗi phút còn lên được mười cân.
Tề Đẳng Nhàn thong thả lái xe tới nơi Từ Ngạo Tuyết hẹn, đây là căn nhà mà Từ Ngạo Tuyết mua khi vừa mới tới Trung Hải.
Khi trước khách đến đầy nhà, bây giờ đã cảnh người quạnh quẽ, đứng trước cửa cũng có thể giăng lưới bắt chim được.
Nhớ trước đây, ngạch cửa ở nơi này có khi còn bị khách khứa đi qua đạp vỡ, thậm chí còn có vệ sĩ xếp hàng bảo vệ bên ngoài, bên trong cũng có không ít người giúp việc cao cấp.
Nhưng lúc này đây một người cũng không có, thậm chí chỉ còn lại chút ánh đèn lẻ loi cô độc.
“Tiều tụy đi rồi!” Từ Ngạo Tuyết mở cửa, Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta thì nhún vai, cười hì hì bắt chuyện.
Từ Ngạo Tuyết đúng là đã trở nên tiều tụy, cô ta mới về Đế Đô chưa được hai tuần đã gầy mất năm cân, gò má teo tóp, càng nhìn càng thấy gầy trơ xương.
Tình trạng của Từ Ngạo Tuyết khó coi, sắc mặt cũng khó coi.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ nổi, bỗng nhiên có một ngày, cô ta lại phải ở trong tình trạng “hổ xuống đồng bằng” như thế này.
Nhưng có điều chuyện duy nhất khiến cô ta an tâm chuyến là chuyện của cô ta và Huyết Khô Lâu, không bị khui ra, nếu không có muốn xoay chuyển tình thế cũng chẳng được nữa.
Thứ chờ đợi cô ta, e là cuộc sống tù tội không có đường ra.
“Đây chẳng phải thứ anh muốn nhìn thấy sao?” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng lên tiếng, đi thẳng về phía phòng khách.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, theo Từ Ngạo Tuyết vào trong phòng, có thể nhìn thấy, đồ dùng bên trong đã được thanh toán sạch sẽ, chỉ còn lại một chiếc sô pha đơn điệu cùng với cái bàn.
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả: “Tôi nhớ không phải cô có một cái đèn treo được mua từ Phật Lãng Tây Quốc hay sao? Nghe nói giá bán của nó cũng phải hơn ba trăm vạn, cái này cũng bán rồi à?”
Từ Ngạo Tuyết quay đầu lại, hung tợn mà nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, nếu như ánh mắt có thể giết, vậy thì Tề Đẳng Nhàn đã tan xương nát thịt.
Đáng tiếc, Tề Đẳng Nhàn có Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, những thứ này đều được luyện vô cùng thâm hậu, đến cả da mặt cũng dày vô cùng.
Hắn vẫn cười ha hả, bảo rằng: “Ai mà ngờ được có một ngày kia Từ đại tiểu thư lại rơi vào tình cảnh khốn cùng thế này cơ chứ? Ơ… Chiếc PP trên cổ tay cô đâu mất rồi? Sao lại không nhìn thấy!”
Trên cổ tay Từ Ngạo Tuyết lúc nào cũng có một chiếc Patek Philippe có giá trị hơn tám trăm vạn, đó là món đồ khiến cô ta đắc ý nhất, giờ đây sao mà cũng mất tăm mất dạng…
Từ Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu, cô ta nói: “Tề Đẳng Nhàn, giờ anh thắng rồi, nói thế nào cũng được!”
Tề Đẳng Nhàn thấy dáng vẻ bất chấp tất cả của cô ta, cũng cảm thấy thật là không thú vị, nên cũng không tiếp tục cười cợt nữa.
Hắn tùy tiện ở ngồi xuống sô pha bọc da, nói: “Khát nước!”
Từ Ngạo Tuyết không để ý đến, mà chỉ nói: “Anh ra một cái giá đi, phải thế nào anh mới buông tha cho tập đoàn Từ thị?”
Đây là nhiệm vụ Từ gia giao cho cô ta, cô ta không thể không tới.
Trên người cô ta thậm chí còn có vết roi, đó là do Từ lão gia tử dùng gậy dài để đánh.
“Bây giờ tôi khác nước, cô không nghe rõ à?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi: “Khi khát nước thì chẳng có ai muốn nói chuyện cả.”
“Anh đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa!” Từ Ngạo Tuyết cắn răng, xoay người vào trong phòng bếp rót cho Tề Đẳng Nhàn một ly nước.
“Sao không lấy cà phê Lam Sơn của cô ra đây chiêu đã tôi đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết khẽ giật, chỉ muốn lao đến đánh cho tên này một trận.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh cô ta đều vô cùng lịch lãm, làm gì có ai như Tề Đẳng Nhàn, lúc nào cũng vô lại như vậy chứ?
Đối mặt với người như vậy, cô ta thật sự cảm thấy không quen, không thể ở chung một chỗ
Từ Ngạo Tuyết nhịn cơn tức, lại pha cho hắn một ly cà phê.
“Thổi nguội đi, nóng như vậy thì tôi uống kiểu gì?” Tề Đẳng Nhàn tựa vào sô pha, tùy ý nói.
Từ Ngạo Tuyết nén giận, bưng ly cà phê lên thổi nguội, hận không thể hất thẳng ly cà phê này vào mặt hắn!
Tề Đẳng Nhàn thừa nhận bản thân mình đúng là tiểu nhân đắc chí.
Nhưng bây giờ không tranh thủ thì lấy đây ra cơ hội lần sau?
Thắng lợi này hắn cũng đâu có giành lấy dễ dàng, suýt chút nữa hắn đã chết rồi.
Nhận lấy cà phê đã được Từ Ngạo Tuyết thổi nguội, Tề Đẳng Nhàn uống một ngụm, nói rằng: “Tập đoàn Từ thị sắp phá sản rồi nhìn? Lần này cô tới là do áp lực của Từ gia, hay là vì muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm này?”