Đối với Từ Ngạo Tuyết mà nói, Tề Đẳng Nhàn chắc chắn là một kẻ cặn bã, đáng giận hơn chính là cô ta không thể nào làm cứng trước tên cặn bã này được.
Hơn nữa, trước khi mọi chuyện được giải quyết, cô ta vẫn phải dựa vào hắn.
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh rơi vào tay tôi, tôi sẽ băm anh thành trăm vạn mảnh!” Sau khi Tề Đẳng Nhàn bỏ đi, ánh mắt Từ Ngạo Tuyết tràn đầy lửa giận, vẻ mặt càng lúc càng cay nghiệt.
Cô ta không phải một cô gái bình thường, chỉ gặp chút khó khăn đã không thể gượng dậy nổi, mà lại càng có thêm ý chí chiến đấu, duy trì sự kiêu ngạo của mình như khi trước.
Tề Đẳng Nhàn gọi cho Hướng Đông Tinh một cuộc điện thoại, hắn nói: “Tạm buông tha cho tập đoàn Từ thị đi, nếu cứ thầu hết thì chúng ta cũng chẳng được nhiều lợi lộc, ngược lại còn phải chịu phiền phức.”
Hướng Đông Tinh lại nhàn nhạt đáp: “Xem ra Từ Ngạo Tuyết đã đi tìm anh.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao cô lại thông minh như vậy?”
Hướng Đông Tinh nói: “Nhất định anh đã để lại cho anh ta ấn tượng khó phai.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy phụ nữ quá thông minh cũng chưa chắc là một chuyện tốt, cứ như Hướng Đông Tinh vậy, lúc nào cũng có thể phân tích được sự việc một cách cặn kẽ.”
“Chân của cô ta rốt cuộc có hợp làm người mẫu chân không hả?” Hướng Đông Tinh lại hỏi.
“A ha ha…” Tề Đẳng Nhàn cười xấu hổ.
Hướng Đông Tinh nói: “Tôi chờ anh ở suối nước nóng Thiên Trì, tìm anh nói chút chuyện, thuận tiện thì chia phần.”
Tề Đẳng Nhàn tới suối nước nóng Thiên Trì như đã hẹn. Đi vào phòng trong hậu viện, hắn nhìn thấy Hướng Đông Tinh đang ngâm mình trong suối nước nóng uống chút rượu, trông vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái.
Lúc ngâm mình trong suối nước nóng, cô ta không gài bút chì ra sau đầu, chắc là sợ hơi nước ở đây nhiều, dễ làm mòn cây bút chì quý giá của cô ta.
Cô ta mặc bộ áo tắm một mảnh màu trắng, mái tóc rối bù và tay cầm một chiếc cốc bạc, giống như một người phụ nữ bước ra từ tranh vẽ.
Tề Đẳng Nhàn cũng trèo thẳng xuống, tựa vào thành ao, hắn cầm một chén rượu, nói: “Hướng tổng biết hưởng thụ nhỉ, xem ra sau này tôi phải đến suối nước nóng nhiều hơn mới được.”
Hướng Đông Tinh đặt ly rượu lên tấm ván gỗ nổi trên mặt nước, cô ta nói: “Tôi thực sự ngưỡng mộ anh, người phụ nữ như Từ Ngạo Tuyết mà cũng dám động vào!”
Tề Đẳng Nhàn duỗi cơ và xương trong suối nước nóng, lười biếng nói: “Cô ta cũng không biết ăn thịt người, vậy tôi sao phải sợ? Hơn nữa, với tình hình hiện tại, cô ta cũng không thể làm gì được.”
Hướng Đông Tinh nói: “Để cô ta tự sinh tự diệt chẳng phải càng tốt hơn sao? Cứ như vậy, anh cũng bớt đi một kẻ địch.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chẳng phải đàn ông đều thương hương tiếc ngọc sao! Huống hồ cô ta vẫn còn liên hệ với Triệu gia, cũng không dễ dàng sụp đổ như vậy đâu.”
Hướng Đông Tinh im lặng một lát, sau đó mới nói: “Trong khoảng thời gian này, chiến tích huy hoàng của anh đã truyền rật rộng, tôi đoán rằng sau này anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Để lại Từ Ngạo Tuyết không phải một chuyện tốt.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Là tốt hay xấu chỉ khi xảy ra mới biết được. Từ Ngạo Tuyết ở đây, có thể kéo được thế lực của Triệu gia, có cô ta ở đây cũng chẳng có gì không tốt.”
“Huống chi, lần này tôi có thể khiến cô ta thất bại thảm hại, chỉ còn hai bàn tay trắng.”
“Những lần sau tôi cũng có thể làm như vậy!”
Nói xong lời này, hắn nhẹ nhàng nắm tay lại, cảm giác tự tin không gì sánh được.
Hướng Đông Tinh hiếu kỳ hỏi: “Còn Ngọc Tiểu Long kia thì sao?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu.
Hướng Đông Tinh nói: “Nói như vậy, anh và Ngọc Tiểu Long giờ đứng chung phe rồi à?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Quan điểm của tôi và cô ta có vẻ giống nhau, nhưng có vẻ có rất nhiều chuyện chi ly không quyết định như nhau, cho nên cũng khó mà trở thành bạn bè, uống rượu vui đùa như cô được.”
Hướng Đông Tinh lạnh mặt nói: “Tôi cũng chẳng muốn uống rượu với anh, anh là cái loại đê tiện xấu xa, thừa dịp tôi uống say còn thuận tay lấy rượu nhà tôi đi!”
Tề Đẳng Nhàn lúng túng nói: “Tôi bảo bác Phúc giúp tôi đóng gói lại mà, bác ấy cũng đâu có từ chối, chuyện này không thể trách tôi được, chỉ có thể trách cô không cất đồ cẩn thận thôi.”
Hướng Đông Tinh giơ tay dọa đấm hắn.
Tề Đẳng Nhàn lại là nhẹ nhàng nắm cổ tay cô ta.
Hướng Đông Tinh trừng mắt nhìn hắn.
Hướng tổng có thể khiến vô số gã đàn ông cúi đầu xưng thần lại chẳng thế khiến cho Tề Đẳng Nhàn kính sợ.
Hướng Đông Tinh thả tay xuống, thầm thở dài, cảm thấy bác Phúc thật hồ đồ.
Nếu bác ấy có thể nghe lời Tề Đẳng Nhàn mà gói rượu lại cho hắn mang đi, vậy thì chẳng khác nào coi Tề Đẳng Nhàn như người một nhà, bác Phúc à, sao bác có thể coi loại người lưu manh này là người một nhà cơ chứ, đây là dẫn sói vào nhà!
Chẳng bao lâu đã hết một bình rượu, Hướng Đông Tinh bảo người phục vụ lấy thêm một bình khác.
Hai người vừa tắm suối nước nóng vừa nói chuyện tương lai, bất tri bất giác, hai người đã trở thành chiến hữu thân mật cùng một chiến tuyến.
“Đừng uống, rượu có độc.” Tề Đẳng Nhàn nếm được một hớp rượu, bỗng nhiên duỗi tay ngăn Hướng Đông Tinh lại, thấp giọng nói.
Sắc mặt Hướng Đông Tinh tức khắc thay đổi, cô ta nói: “Anh sao rồi? Cần tới bệnh viện rửa ruột không vậy?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Không sao đâu, cơ thể tôi có kháng thể mạnh mẽ, chút độc này không làm gì được tôi đâu.”
Nói xong lời này, Hướng Đông Tinh nghe thấy trong bụng hắn có tiếng cóc kêu, và bụng hắn chướng lên.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn há miệng, phun ra một đống rượu.
“Là ai hạ độc vào rượu?” Ánh mắt Hướng Đông Tinh rét run, muốn tra rõ việc này.
“Không cần phải truy cứu, nhất định tra không ra, người muốn chúng ta chết nhiều như vậy, có ma mới tra ra được là ai!” Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nếu là người thường uống phải rượu độc như vậy, hơn phân nửa là sẽ chết tươi.
Nhưng sau khi hắn uống, phun rượu ra ngoài, hình như chẳng có mệnh hệ gì.
Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, bán tín bán nghi, cả kinh hỏi: “Anh thật sự không có việc gì sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đối với những người luyện võ như chúng tôi mà nói, nội tạng của chúng tôi cứng như cái lò, vừa vào bụng là có thể phát hiện ra chất độc, cho dù hấp thụ một chút cũng có thể nhanh chóng đào thải ra ngoài mà không gây hại gì.”
Hướng Đông Tinh âm thầm líu lưỡi, đến cả độc cũng không giết được sao? Thật là trâu bò!
“Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhà, tránh cho cô gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hướng Đông Tinh gật đầu, cũng biết đây là giai đoạn vô cùng nhạy cảm, nên cẩn thận thì hơn.
A Phúc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tự mình đưa Hướng Đông Tinh về nhà, vẻ mặt tươi cười hớn hở, ông nói: “Đêm nay Tề tổng cũng nghỉ tạm ở đây sao? Để tôi đi chuẩn bị giường đệm cho cậu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!