Chung Huy lại nói: "Tôi sẽ không cứu một người không biết tốt xấu, mà ngược lại có khi để kẻ đó chết lại khiến người khác cảm thấy phấn khích đấy!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Trái ngược nhỉ, nếu anh gặp phải nguy hiểm tôi nhất định sẽ cứu giúp. Bởi vì tôi sợ sinh mệnh.”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho người ta cảm thấy thật vô nghĩa, nếu để những người bị hắn đánh chết ở dưới đất nghe được chỉ sợ bọn họ oán hận bò ra khỏi mộ để tìm hắn nói chuyện, hỏi xem hắn sợ sinh mệnh đến mức nào.
"Người trẻ tuổi các cậu nói chuyện thú vị đấy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ thích cậu đâu!" Chung Huy vẫn lạnh nhạt như trước.
Anh ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chính là loại người chán sống liều chết, vì cơ hội bám vào quyền quý mà làm ra đủ chuyện ngu ngốc.
Advertisement
Còn không biết tự lượng sức mình đòi đến bảo vệ Hoàng Văn Lãng nữa chứ? Hắn cảm thấy mình có thực lực đó à?
Người muốn đối phó Hoàng Văn Lãng lần này đến từ tổ chức Huyết Khô Lâu danh tiếng lẫy lừng, tổ chức này chính là do tên phản bội Cục An ninh Quốc gia Hồng Thiên Đô một tay lập nên!
Người tên là Hồng Thiên Đô này, khi còn ở Hoa Quốc đã được xưng là "La Hán Quốc gia", La Hán là chức vị chỉ đứng sau Phật, Bồ Tát, có thể đạt được danh tiếng này thì chứng tỏ là một người cực kì ghê gớm.
Sau khi chạy trốn ra nước ngoài, tu vi của người này lại có bước tiến lên, ngay cả Phó Phong Vân cũng nói có lẽ ông ta đã vượt qua thể lực của con người, được các nước bao gồm cả Hoa Quốc liệt vào nhân vật nguy hiểm cấp "S".
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nằm trên giường xếp quân dụng, nhắm mắt lại.
Những ngày gần đây của hắn trôi qua rất thoải mái, cơ thể bị đạn bắn vào khi đánh nhau với Ngọc Tiểu Long đã gần như khỏi hẳn, thân thể đã đạt tới trạng thái không tệ.
Bảo vệ Hoàng Văn Lãng là nhiệm vụ mà Phó Phong Vân giao cho hắn, nếu không phải người thuộc tổ chức Huyết Khô Lâu nổ tung biệt thự của hắn, hắn cũng không bằng lòng tiếp nhận loại nhiệm vụ thế này.
"Hy vọng là một đối thủ thú vị một chút, dù sao áp lực cũng rất lớn!" Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Hắn càng lớn mạnh, lại càng thiếu áp lực sinh tử khi chiến đấu với Triệu Hằng Vũ, Từ Ngọc Giai và Ngọc Tiểu Long, chỉ có gặp phải loại áp lực này mới có thể khiến hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Tất nhiên hắn luôn muốn trở nên mạnh mẽ hơn bởi vì có rất nhiều điều đang chờ đợi hắn ở phía trước nữa.
Nhất là sau khi nghe qua vị "Thiên phạt" kia của Triệu gia qua miệng Từ Ngạo Tuyết hắn càng cảm thấy có động lực tiến lên.
Nằm ở trên giường, đầu óc Tề Đẳng Nhàn không được linh hoạt lắm mà nghĩ ngay đến đôi chân dài của Từ Ngạo Tuyết, cân nhắc xem nên đi thăm cô ta vào ngày nào cho đẹp.
Tuy rằng Từ Ngạo Tuyết không phối hợp, nhưng nhìn thấy biểu cảm vắt óc nhẫn nại muốn giấu đi sự ham muốn của cô ta vẫn là một chuyện làm cho người ta cảm thấy phấn khích...
Cứ như thế Tề Đẳng Nhàn đã ngủ thiếp đi.
Lúc này Hoàng Tình Ca cẩn thận đẩy cửa tiến vào, trong ngực ôm theo hai cái chăn.
"Sợ hai người lạnh nên tôi cố ý cầm thêm chăn tới." Hoàng Tình Ca cười cười giải thích.
Chung Huy gật đầu, Hoàng Tình Ca đem một cái chăn cho anh ta, sau đó đi đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, chủ động giúp hắn đắp thêm chăn lên người.
Trong suốt quá trình, Tề Đẳng Nhàn không hề tỉnh lại.
Chung Huy thấy thế thì cười nhạt, ngay cả chút cảnh giác này cũng không có còn đòi bảo vệ Hoàng Văn Lãng gì chứ, chỉ sợ Hoàng Văn Lãng bị người ta giết chết trong lúc hắn đang ngủ khò khò bên cạnh ấy!
Thật ra Hoàng Tình Ca chỉ muốn tới đưa chăn cho Tề Đẳng Nhàn mà thôi, nhưng vì Chung Huy cũng ở chỗ này nên cô ta tiện quan tâm anh ta một chút.
Lại nói vẫn là Chung Huy được ké phúc từ Tề Đẳng Nhàn, nếu không đã phải chịu lạnh cả đêm.
"A, nhìn anh ta ngủ ngon thật đấy!" Hoàng Tình Ca cảm thấy buồn cười, đưa tay chọc vào má Tề Đẳng Nhàn, cảm giác mềm mềm, sau đó hài lòng xoay người rời đi.
Tề Đẳng Nhàn cứu mạng cô ta, đương nhiên cô ta rất thích hắn, nhưng tình cảm kia không phát triển đến mức yêu mà chỉ dừng lại ở cảm kích.
Tất nhiên nếu Tề Đẳng Nhàn chủ động mở lời, tuy nói thế nhưng cô ta sẽ rất vui vẻ mà đồng ý.
Chung Huy thấy Tề Đẳng Nhàn bị chọc vào mặt cũng không có phản ứng, âm thầm lắc đầu, không biết tại sao Hoàng Thị Trưởng lại coi trọng tên nhóc cà lơ phất phơ này như thế, ngủ như con lợn chết vậy thì có thể phát huy ra cái tác dụng chó gì? Chỉ sợ lấy hắn làm bia đỡ đạn đối phương còn chê nữa kìa!
Sau khi Chung Huy nhắm mắt lại, anh ta thoáng cảm giác được sự lạnh lẽo, nói rõ ra thì cũng không phải lạnh mà là một loại cảm giác nguy hiểm đang tới gần!
Loại giác quan thứ sáu kỳ diệu này đã cứu anh ta không biết bao nhiêu lần.
Cho nên, anh ta vô cùng cảnh giác, chỉ nhắm mắt lại, khống chế tinh thần của mình tiến vào trạng thái ngủ nông.
Chỉ cần có bất kỳ cơn gió nào thổi cỏ lay, anh ta cũng đều có thể tỉnh táo lại ngay lập tức, sau đó nhanh chóng vào tư thế sẵn sàng!
Trái lại với anh ta, Tề Đẳng Nhàn ngủ sâu, cũng ngủ rất say, chỉ sợ bên ngoài trời có sụp xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến giấc mộng đẹp của hắn.
Giấc mơ của hắn sự thật rất đẹp, bắt đầu nghĩ đến chân dài Của Từ Ngạo Tuyết để vào giấc ngủ nhưng trong mơ lại vuốt ve chiếc áo sơ mi trắng bị cởi nút của Dương Quan Quan.
Rất nhanh đã tới rạng sáng, sắc trời đen kịt một mảnh, bên ngoài là gió lạnh gào thét từng hồi.