Trông thấy Park Sung Sin xun xoe nịnh bợ Choi Jae Min như thế, Dương Quan Quan nhíu mày, cô ta lạnh giọng hỏi: “Trưởng khoa Choi có muốn tiếp đãi khách thì cũng phải chú ý đến thứ tự trước sau chứ? Chúng tôi không có tư cách lọt vào mắt xanh của ông à?”
Choi Jae Min bỏ qua tất cả mọi người để tiếp đãi một mình Park Sung Sin, khiến họ vô cùng căm tức.
Lời nói này của Dương Quan Quan cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Choi Jae Min sửng sốt ngạc nhiên, ông ta quay đầu, tỉnh bơ hỏi: “Các cô cậu thuộc công ty dược phẩm nào thế?”
“Công ty dược phẩm Thiên Lai!” Dương Quan Quan lạnh lùng trả lời.
Choi Jae Min cười xùy một tiếng, nói: “Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghe thấy tên công ty của các cô cậu. Công ty của các cô cậu chỉ là một công ty rác rưởi mà cũng xứng đáng được tôi tiếp đãi hay sao?”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên buông một câu: “Tôi còn tưởng phòng khám Mai La chỉ toàn nhận những người có tư chất cao vào làm việc, không ngờ cũng có cả loại rác rưởi thế này!”
Vì câu nói mỉa mai của hắn mà Choi Jae Min lập tức nổi trận lôi đình, ông ta quay lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói: “Cậu là cái thá gì mà có tư cách đánh giá tôi?”
Park Sung Sin đứng ở một bên xem náo nhiệt mà không chê chuyện lớn, anh ta chen vào: “Trưởng khoa Choi, người này chính là tổng giám đốc của công ty dược phẩm Thiên Lai, cậu ta chỉ đang thẹn quá hóa giận thôi, ông không cần để ý đến cậu ta làm gì.”
Choi Jae Min nghe được những gì anh ta vừa nói thì lại càng tỏ vẻ khinh thường, ông ta tuyên bố: “Công ty dược phẩm Thiên Lai đúng không?”
“Tôi nói cho các cô cậu biết, từ nay về sau phòng khám Mai La sẽ không bao giờ làm ăn với công ty dược phẩm Thiên Lai nữa!”
“Chỉ cần tôi còn ở khoa Dược ngày nào thì ngày đó các cô cậu đừng mong được đưa thuốc vào đây!”
“Thậm chí dù chỉ là một giọt cồn thì cũng đừng mơ tôi sẽ nhập của các cô cậu về!”
Nghe được những lời này, Park Sung Sin bật cười ha ha, vô cùng đắc ý và vênh váo. Đây là cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo không biết điều đấy, bọn họ thực sự nghĩ ai cũng sẽ phải chiều theo ý của bọn họ hay sao?
Dương Quan Quan cũng khinh thường đáp trả: “Công ty dược phẩm Thiên Lai của chúng tôi có đưa được thuốc vào phòng khám Mai La hay không, không phải là chuyện mà một trưởng khoa Dược nhỏ bé như ông có thể quyết định! Người quyết định sẽ là chúng tôi!”
Choi Jae Min cười to: “Cô đang kể chuyện hài gì thế? Khoa Dược chúng tôi không có quyền quyết định mà các cô cậu đây lại có quyền quyết định cơ à? Buồn cười thật!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lời: “Ừ, cô ta nói phải đấy. Khoa Dược các người không có quyền quyết định.”
Park Sung Sin nói: “Trưởng khoa Choi à, chúng ta không nên nuông chiều mấy con người ngu dốt này nữa, chỉ cần trực tiếp ký hợp đồng ngay trước mặt bọn họ là được rồi. Từ nay về sau hãy cứ giao nguồn nhập thuốc của phòng khám Mai La cho công ty dược phẩm Thượng Thiện chúng tôi!”
Choi Jae Min vừa nghe đã thấy ý tưởng này rất tốt, ông ta bèn đồng ý ngay: “Được, hay lắm, tôi thấy thế là ổn nhất!”
Park Sung Sin quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Lát nữa tôi và chủ nhiệm Choi sẽ ký hợp đồng cung cấp hàng hóa ngay trước mặt cậu, cậu hãy chống mắt lên mà xem công ty dược phẩm Thượng Thiện chúng tôi sẽ đưa thuốc vào phòng khám này bằng cách nào! Thứ vô dụng!”
Đúng lúc đó, tiếng xe vận tải cỡ lớn truyền vào từ ngoài cửa.
Park Sung Sin quay đầu nhìn lại, khuôn mặt biến sắc.
Trên thùng xe của những xe vận tải cỡ lớn kia đều được in bốn chữ “Dược phẩm Thiên Lai”!
Hơn mười chiếc xe vận tải cỡ lớn xếp thành một hàng dài ở cổng phòng khám, cửa xe mở ra, ba nhân viên vận chuyển nhảy xuống đất rồi bắt đầu mở thùng xe để dỡ những thùng thuốc bên trong xuống.
“Tôi đã nói rồi, việc công ty dược phẩm Thiên Lai có thể cung cấp dược phẩm cho phòng khám Mai La hay không không phải do các người quyết định. Tôi sẽ quyết định.” Tề Đẳng Nhàn đút hai tay vào trong túi, nói với gương mặt không chút biểu cảm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!