Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Cường Long - Bất Diệt Thần Vương - Tề Đẳng Nhàn

“Chó má, cậu nói cái gì?”  

             Hướng Vân tức giận, sắc mặt âm trầm, ánh mắt rất sắc bén.  

             Tề Đẳng Nhàn nhịn không được bật cười, nói, “Tôi còn tưởng cậu nghe không hiểu tiếng người chứ!”  

             Hướng Vân lạnh lùng nói, “Tôi là phó chủ tịch điều hành tập đoàn Hướng Thị, ở chỗ này, lời tôi nói, chính là pháp, chính là lý!”  

             “Bất cứ điều gì cậu nói đều là vô nghĩa, tôi không cần hỏi, cũng không cần phải hiểu, tôi chỉ biết cậu đã thô lỗ với cô Lâm tiểu thư.”  

             “Nếu đã như vậy, như vậy, chào đón cậu chỉ có một kết cục, đó chính là thành thành thật thật quỳ xuống, chờ đợi xử trí!”  

             Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói, “Rõ ràng là Lâm tiểu thư của cậu khi dễ người trước.”  

             Nghe được những lời này của Tề Đẳng Nhàn , cộng thêm nụ cười trên mặt hắn, mọi người đều cảm thấy hắn đang kinh sợ, không xuống đài được, cho nên chuẩn bị nói đạo lý với Hướng Vân.  

             Tuy nhiên, Hướng Vân hiển nhiên tương đối bá đạo, căn bản không nghe những lời giải thích này của hắn, định thu thập hắn trước rồi nói sau.  

             “Lâm tiểu thư khi dễ cậu, đó là điều đương nhiên, cô ấy là khách quý của tập đoàn Hướng Thị chúng tôi, khi dễ cậu thì làm sao?”  

             “Đừng nói là khi dễ cậu, cho dù là chặt đứt tay chân cậu, cậu cũng nên mang ơn quỳ xuống cảm tạ cô ấy!”  

             “Bây giờ, quỳ xuống!”  

             “Sự bất quá tam, tôi sẽ không nói lần thứ tư.”  

             Hướng Vân vung tay lên, nghiễm nhiên là một bộ dáng tổng tài bá đạo.  

             Lý Vân Uyển trong miệng đắng cay, vừa rồi rõ ràng là Lâm Vãn Thu tát cô trước một cái, Tề Đẳng Nhàn nhìn không nổi nên mới ra tay.  

             Nhưng tất cả những điều này, đến trong miệng của Hướng Vân, dường như đã trở thành chuyện không còn đạo lý.  

             “Phó tổng Hướng, tôi cũng là người của công ty, là phó bộ trưởng bộ phận an ninh, cậu không giúp người của công ty nói chuyện mà lại đi giúp đỡ một người ngoài?” Tề Đẳng Nhàn nói, mặc dù đối phương rất không nói đạo lý, nhưng hắn quyết định, vẫn phải nói rõ đạo lý trước mới được.  

             Đây dù sao cũng là công ty của Hướng Đông Tình.  

             Sắc mặt Hướng Vân lạnh lùng, nói, “A? Anh chính là phó bộ trưởng bộ phận an ninh mới đến đúng không?”  

             “Ha ha, cho dù là như vậy, cậu là cái thá gì?”  

             “Nói dễ nghe là bộ phận an ninh, nói không dễ nghe, thì chỉ là bảo vệ mà thôi.”  

             “Một cái bảo vệ thối như cậu cũng dám đắc tội với khách quý của tập đoàn chúng tôi, bây giờ còn dong dài với tôi ở đây?”  

             Tề Đẳng Nhàn thu liễm nụ cười trên mặt, thần sắc trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu, nói, “Xem ra phó tổng Hướng luôn thật sự không định giảng đạo lý!”  

             Mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, đều là ha ha cười rộ lên, sớm biết có hôm nay, trước đó cần gì phải làm vậy chứ?  

             Cho rằng mình lên làm phó bộ trưởng bộ phận an ninh tập đoàn Hướng Thị là có thể hung hăng ngang ngược? Bộ phận an ninh, không phải là bộ phận quản lý an ninh sao? Một tên thủ lĩnh bảo vệ mà thôi, cũng dám càn rỡ!  

             “Họ Tề hoàn toàn sợ hãi, hiện tại phó tổng Hướng không có ý định buông tha anh ta,  cũng không biết lát nữa anh ta làm sao xuống đài?”  

             “Xuống đài? Sợ là anh ta không xuống đài được, cái mạng này có thể giữ được hay không cũng không nhất định.”  

             “Mọi người đã thấy rõ ràng đi, đây là kết cục của việc không coi ai ra gì, phải lấy đó làm gương, miễn cho đi vào vết xe đổ.”  

             Hoàn cảnh hiện tại của Tề Đẳng Nhàn khiến tất cả mọi người không nhịn được có chút hả hê khi thấy người gặp họa.  

             Lâm Vãn Thu càng không kiềm chế được nữa, trầm giọng nói: “Anh Hướng, mau bảo anh ta quỳ xuống tự sát! Để anh ta tự chặt đứt hai tay, nhận sai bồi tội với tôi!”  

             Hướng Vân gật gật đầu, lạnh lùng nói, “Cậu không xứng nói hai chữ đạo lý này với tôi, Lâm tiểu thư nói như thế nào, cậu liền làm như thế đó.”  

             “Xem ra cậu đúng là một tên ngốc, cá mè một lứa với Lâm Vãn Thu.” Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói.  

             Hướng Vân giận dữ, giơ tay lên, quát:  “Đứng vững cho tôi, vừa rồi cậu đánh Lâm tiểu thư như thế nào, tôi sẽ trả lại cho cậu như thế đó!”  

             “Ngu ngốc! Trả lại con mẹ mày!”  

             Hướng Vân còn chưa ra tay, Tề Đẳng Nhàn đã tát vào mặt anh ta một cái  

             Ba!  

             Kính gọng vàng của Hướng Vân trực tiếp bay ra ngoài, má anh ta như bị rách da, có máu chảy ra, khóe mặt đều bị nứt ra.  

             “Tê ——”  

             Tại hiện trường, chỉ còn lại một mảnh âm thanh hít vào ngụm khí lạnh.  

             Phó chủ tịch điều hành tập đoàn Hướng Thị, em họ của chủ tịch Hướng Đông Tình Hướng Vân, thế nhưng lại bị tên giám ngục tên bảo vệ thối Tề Đẳng Nhàn, tát một cái ngã xuống đất.  

             Lâm Vãn Thu cũng ngây ngẩn cả người, cô ta thật không ngờ Tề Đẳng Nhàn dám đánh cô ta thì thôi đi, thế mà hắn lại còn dám đánh cả Hướng Vân, không khỏi cũng quá mức không kiêng nể gì!  

             “Cậu không muốn nói đạo lý thì cũng không sao,vừa đúng lúc tôi cũng là một người không thích nói đạo lý cho lắm. Chuyện có thể ra tay thì tại sao lại phải nói nhảm chứ?” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái, như không có gì xảy ra, thu tay lại.  

             Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Vân Uyển với vẻ mặt ngốc trệ, cười tủm tỉm hỏi,”Cô nói xem tôi nói có đúng không?”  

             Lý Vân Uyển phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nói, “Ách, đúng vậy...”  

             Nhà tù U Đô đương nhiên không phải là nơi giảng đạo lý, đi giảng đạo lý với những kẻ hung ác kia? Được rồi, chờ cho đến khi bị xé thành từng mảnh đi.  

             Sở dĩ Tề Đẳng Nhàn muốn nói đạo lý là vì cha hắn đã nhắc nhở hắn, ở trong nhà tù U Đô, nắm đấm của ai lớn thì người đó chính là đạo lý, nhưng đi ra bên ngoài, vẫn phải nói một chút đạo lý.  

             Có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi.  

             Nhưng Tề Đẳng Nhàn phát hiện, đôi khi thế giới bên ngoài dường như còn vô lý hơn trong nhà tù U Đô.  

             Cho nên, hắn rất vui lòng nói cho những người không nói đạo lý này biết mình đã từng là một người “nói đạo lý” cỡ nào..  

             “Anh xong rồi, anh lại dám ra tay đánh phó chủ tịch điều hành tập đoàn Hướng Thị trong bữa tiệc tối do tập đoàn Hướng Thị chuẩn bị, hơn nữa, còn anh ta còn là em họ của tiểu thư Hướng Đông Tình!” Lâm Vãn Thu hét lớn.  

             “Lần này không cần tôi nói gì thì tập đoàn Hướng thị nhất định sẽ làm cho tập đoàn Kiều thị hoàn toàn phá sản.”  

             “Còn có anh, tên cuồng đồ này, tập đoàn Hướng thị cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”  

             “Anh thừa dịp hiện tại còn có mạng ở đây, mau về nhà thành thành thật thật chuẩn bị quan tài đi, cả nhà anh đều bị anh hại chết!”  

             Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười nói, “Chuyện có thể ra tay, tại sao lại phải lải nhải? Cô nói nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn tốt lắm, cho nên, mau gọi người đi.”  

             “Nào, đến giết chết tôi đi!”  

             Thái độ ngông cuồng của Tề Đẳng Nhàn khiến mọi người không khỏi có chút da đầu tê dại, tên này là ăn thuốc nổ rồi đến sao, sao lại nóng nảy như vậy? Không hề để tập đoàn Hướng Thị và Lâm Vãn Thu vào mắt?  

      “Con mẹ nó... Tôi xác định, cậu thực sự muốn chết!” Hướng Vân muốn đứng dậy từ mặt đất.  

             Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại đi tới, hung hăng đè vai anh ta lại, ầm một tiếng, hai đầu gối của Hướng Vân đập xuống mặt đất, chợt nghe hai tiếng rắc rắc giòn tan, khi hai đầu gối va chạm với mặt đất, thoáng cái nát bấy!  

             Hướng Vân đau đến run rẩy, cả người gần như muốn ngất đi.  

             “Cậu xem, vừa rồi cậu bảo tôi quỳ xuống, nhưng từ đầu đến cuối cậu chỉ lải nhải bên miệng.”  

             “Cậu nhìn tôi đi, tôi và cậu không giống nhau, tôi muốn cậu quỳ xuống, trực tiếp ra tay là xong việc.”  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc cảnh cáo Hướng Vân, rất nghiêm túc nói, “Cho nên nói, nếu cậu không nói đạo lý, có thể ra tay thì đừng nói nhảm. Bằng không, rất dễ dàng bị thiệt thòi!”  

             Mọi người vây xem, lại một lần nữa kinh ngạc đến rớt cằm...  

             Con mẹ nó, đây là xuất hiện ảo giác sao? Tại sao Hướng Vân luôn luôn phong quang vô hạn lại bị một giám ngục nhỏ giày vò thành bộ dáng này?  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận