Sau khi Choi Jeong Ho bị bắt không bao lâu thì bên Triều Tiên mới trả lời, tỏ vẻ tin tức trước đó là ác ý bịa đặt, người bị nghi ngờ đã bị bắt giam.
Phía chính phủ bên Triều Tiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, trong chuyện này bọn họ không hề chiếm lý.
Hơn nữa nhìn trên tin tức treo hai chữ “Gian phu” kia cũng không thoả đáng chút nào.
Bởi vì bên chính phủ Triều Tiên tích cực phối hợp nên sự việc bị áp xuống rất nhanh chóng, tin tức bay đầy trời lúc trước gần như đã bị xoá bỏ đến sạch sẽ.
Advertisement
Mà nhóm anh hùng bàn phím của Triều Tiên thấy tình hình sau khi chính phủ thông báo thì lập tức thống nhất tỏ vẻ tin tưởng Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục có thể coi là nữ thần được vô số đàn ông Triều Tiên kính ngưỡng, nhóm người cao ngạo như vậy sẽ không tin một nữ thần như Tôn Dĩnh Thục sẽ lựa chọn một người đàn ông Hoa quốc.
Từ lúc Choi Jeong Ho kích cho việc này nổi nên đến lúc sau rất nhanh đã được đè xuống.
Tôn Dĩnh Thục âm thầm thở nhẹ ra một hơi, nếu mà có người mượn việc này quạt gió thêm củi vào lửa thì địa vị của cô ta sẽ rất khó có thể giữ được.
Nhưng cũng may có chính phủ ra tay, sự việc đã được giải quyết.
“Tề tổng, anh lợi hại thật đấy, nhanh như vậy đã có thể giải quyết xong việc này rồi, hơn thế nữa Choi Jeong Ho còn bị cảnh sát mang đi.” Tôn Dĩnh Thục gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn cười cười nói, ngữ khí trong câu tràn đầy ý khen ngợi.
“Tôi vốn không hề ra tay, là do Từ Anh ta tự tìm đường chết, phu nhân không cần phải khích lệ tôi.” Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý chút nào đáp.
toon dĩnh thục cười nói: “Ngày mai tôi mời anh ăn một bữa cơm, cũng xin phiền anh nhất định phải tới, xem như tôi cảm ơn anh.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Quá khách khí rồi, không cần thiết đâu.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Không khách khí, anh đã cứu mạng của tôi rồi còn vì mấy bức ảnh kia với tôi mà gặp rắc rối, lòng tôi băn khoăn, bữa cơm này nhất định phải mời.”
Tề Đẳng Nhàn thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy thì cũng không từ chối nữa mà thuận miệng đồng ý, nhưng có thả một con bồ câu này đi hay không lại là một chuyện khác.
“Choi Jeong Ho tự mình tìm đường chết chọc phải chuyện lớn như vậy, khả năng là cả đời này sẽ không thể vực dậy được nữa.”
“Tuy rằng họ Tề này rất đáng giận nhưng cũng xem như đã giúp mình một việc lớn, gõ sơn chấn hổ.”
“Tiếp theo trong một khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không có chuyện gì tiếp tục xảy ra nữa.”
Tâm tình Tôn Dĩnh Thục cực kỳ vui sướng, tâm trạng của cô ta trong ngày hôm nay thay đổi cực nhanh, đầu tiên là nguy cơ sinh tử, rồi tiếp là Choi Jeong Ho từng bước ép sát, hiện tại chuyển nguy thành an, thậm chí còn khiến cho Choi Jeong Ho tự mình gieo gió gặt bão.
Tề Đẳng Nhàn dẫn theo Dương Quan Quan bước ra khỏi công ty đi tới chi nhánh của Long Môn ở tỉnh Đông Hải.
Vốn dĩ cũng định gọi Hoàng Sung đi cùng nhưng nghĩ tới võ công của người này vẫn còn hơi kém một chút, dẫn theo hơn nửa sẽ khiến người sư phụ là hắn đây mất mặt cho nên vẫn là thôi đi.
Hơn nữa, ngày hôm nay được một mình ở chung với Dương Quan Quan như này không vui hơn sao?
“Cô thấy rõ chưa, tình hình đã được ổn định lại rồi! Việc này chứng minh cho cái gì? Chính là chuyện giả không thể nào thành thật được.” Tề Đẳng Nhàn đắc ý nói với Dương Quan Quan.
“Là giả thì tốt rồi, dù sao anh cũng chẳng có bản lĩnh để mà thông đồng được với Tôn phu nhân người ta quản cả một tập đoàn lớn như vậy được.” Dương Quan Quan nhẹ tâm không ít, mỉm cười nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy giận dữ, lời này là có ý gì? Khinh thường người có phải không? Hôm nay ngay cả mông của lão hổ Tôn phu nhân kia hắn cũng đã sờ luôn rồi đấy!
“Đừng có ở đấy nói mát nữa, nhân gia Tôn phu nhân người ta còn tự túc nhào vào trong ngực tôi, thậm chí còn bị tôi sờ mông nữa kìa, cô không biết rõ chuyện thì cũng đừng có nói bậy.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Ha hả.” Dương Quan Quan cười nhạt một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn lập tức trợn trắng mắt, sao cái chuyện giải dối kia thì không ít người đều tin, còn sự thật này ngược lại là không có ai tin là thế nào?
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới chi nhánh của Long Môn ở tỉnh Đông Hải, chi nhánh được đặt ở trong một căn biệt thự cao cấp, biệt thự đơn lập lộ ra vẻ cao cấp giàu có.
“Ai nha, Tề tổng, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Tôi còn đang trông mòn con mắt đây!” Mã Hồng Tuấn vừa thấy Tề Đẳng Nhàn tới thì lập tức vui vẻ ra mặt.
Tề Đẳng Nhàn đối với việc Mã Hồng Tuấn coi thường sinh mạng thì cực kỳ khó chịu nhưng cũng không cần thiết phải trở mặt với ông ta, có một người bạn có thân phận là đà chủ của Long Môn ở tỉnh Đông Hải càng phù hợp với lợi ích hơn.
“trợ lý Dương, đã lâu không gặp, cô đúng là càng ngày càng xinh đẹp đấy.” Mã Hồng Tuấn lại mỉm cười vươn tay với Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan gật đầu nói: “Mã tổng, đã lâu không gặp, ngài cũng tinh thần phấn chấn không ít.”