Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Cường Long - Bất Diệt Thần Vương - Tề Đẳng Nhàn

“Hôm nay mua cho anh một bộ quần áo thích hợp một chút, ăn mặc chính thức một chút, để cho người ta có ấn tượng tốt hơn.”  

             Kiều Thu Mộng thấy Tề Đẳng Nhàn đến, trực tiếp kéo hắn đến trung tâm thương mại, sau có chọn cho hắn một bộ âu phục.  

             Lần trước Tề Đẳng Nhàn mặc quần áo của Kiều Quốc Đào đi dự tiệc tối của tập đoàn Hướng thị, bị người ta chế nhạo một phen, điều này khiến cô ta cảm thấy rất mất mặc.  

             Ù nói thế nào đi nữa thì hiện tại hai người cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, mặt ngoài vẫn phải làm tốt mới được.  

             “Oa, tiểu thư, dáng người của chồng cô tốt thật đấy, rất thích hợp với âu phục nhà chúng tôi!” Nhân viên tiếp thị của cửa hàng Boss lớn tiếng khen ngợi.  

             Kiều Thu Mộng cũng không thể không thừa nhận, dáng người của Tề Đẳng Nhàn quả thực không tồi, cơ thể thon dài, hơn nữa cơ bắp cường tráng. Sau khi mặc vào âu phục, cả người có vẻ cực kỳ tinh phần.  

             Cho dù không thích Tề Đẳng Nhàn, nhưng Kiều Thu Mộng cũng không thể không nở nụ cười ứng phó nhân viên tiếp thị.  

             “Trưởng phòng phòng dự án của tập đoàn Hướng thị là anh họ của Hướng Đông Tinh. Anh đi với tôi, phải biểu hiện ra khách khí một chút.” Kiều Thu Mộng dặn dò Tề Đẳng Nhàn.  

             “Ừ…” Tề Đẳng Nhàn biếng nhác đáp lại, nghĩ đến, Hướng Đông Tinh hẳn là đã chào hỏi qua với người của phòng dự án, lần này Kiều Thu Mộng đi đàm phán, hơn phân nửa cũng chỉ là làm theo quy trình mà thôi.  

             Sau khi mua đồ xong, Kiều Thu Mộng trực tiếp dẫn theo Tề Đẳng Nhàn tới nhà hàng gặp Trịnh Quang Minh - trưởng phòng phòng dự án của tập đoàn Hướng thị.  

             Trịnh Quang Mình thấy Kiều Thu Mộng đến thì đôi mắt sáng ngời, nhưng khi nhìn đến Tề Đẳng Nhàn theo sau cô ta thì sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.  

             “Trưởng phòng Trịnh, chào ngài, đây là chồng tôi Tề Đẳng Nhàn…” Kiều Thu Mộng niềm nở giới thiệu Tề Đẳng Nhàn với Trịnh Quang Minh.  

             Trịnh Quang Minh lại đầy mặt không vui, lạnh lùng nói “Kiều tổng coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai sao? Có phải tôi đã từng nói, cô đến nói chuyện hợp tác với tôi thì một người đến là được, không mang theo những người khác lại đây?”  

             Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó giải thích “Trưởng phòng Trịnh, tôi chỉ là cảm thấy làm như vậy có vẻ trang trọng một chút mà thôi.”  

             Trịnh Quang Minh vung tay lên, lạnh lùng nói “Tôi không thích, mau bảo anh ta về đi.”  

             Kiều Thu Mộng không ngờ Trịnh Quang Minh lại nói chuyện không khách khí như vậy, sắc mặt không khỏi đỏ bừng.  

             “Hả? Cô không muốn?”  

             “Không muốn cũng đúng, dù sao các người cũng là vợ chồng, cô bảo anh ta về như vậy cũng có chút không tốt.”  

             “Thế này đi, tôi có lòng từ bi, để anh ta ở lại ăn một bữa cơm. Sau khi ăn xong lại bảo anh ta rời đi.”  

             “Cô và tôi, cùng về nhà tôi nói chuyện.”  

             Trịnh Quang Minh mỉm cười, ánh mắt tham lam đảo qua chân dài dưới váy Kiều Thu Mộng, hai ngón tay liên tục xoa xoa, giống như cô đã là đồ trong trong lòng bàn tay gã.  

             Kiều Thu Mộng cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết những lời này của Trịnh Quang Minh là có ý gì, sắc mặt không khỏi trắng bạch, trầm giọng nói “Trưởng phòng Trịnh, xin ngài tự trọng!”  

             “Tự trọng? Ý cô là gì?” Trịnh Quang Minh hai mắt lạnh lẽo, chất vấn.  

             “Tự trọng chính là, phiền ông đừng giống tên ngốc chưa từng thấy qua phụ nữ mà sắc dục huân tâm như vậy.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.  

             Hiển nhiên đây là ý trong lời của Kiều Thu Mộng, nhưng cô ta không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nói nặng như thế. Không khỏi quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.  

             Quả nhiên Trịnh Quang Minh bị chọc giận, phẫn nộ vỗ bàn, quát “Thằng bụi đời, sao mày dám nói thế với tao?”  

             “Còn có cô, Kiều Thu Mộng, cô thế mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy?”  

             Kiều Thu Mộng mím môi, có chút tủi thân nhưng vẫn nghiêm túc giải thích “Trưởng phòng Trịnh, chúng tôi tới đây là để nói chuyện hợp tác, mà không phải tới để ông nhục nhã chúng tôi!”  

             “Nhục nhã? Ha ha ha, buồn cười!”  

             Trịnh Quang Minh kinh thường mà phá lên cười, nói “Cô cảm thấy tập đoàn Kiều thị của các cô xứng với tập đoàn Hướng thị chúng tôi sao? Xứng đáng được nhận dự án của tập đoàn chúng tôi sao? Nếu không phải xem cô xinh đẹp như vậy, cô nghĩ ông đây đồng ý gặp cô?”  

             “Đã nói rõ một mình cô tới, cô còn cố ý dẫn theo người khác, đây là muốn ra oai đánh phủ đầu tôi đấy hả? Hay là căn bản không nghe lọt tai lời tôi nói, hoặc là không hiểu tiếng người?”  

             “Ông đây bằng lòng ngủ với cô, cho các cô dự dán để làm, đó là phúc phần của công ty các cô, là may mắn như bánh từ trên trời rơi xuống!”  

             “Cô không lập tức đuổi chồng mình đi, sau đó ngoan ngoãn theo tôi về nhà hầu hạ tôi thật tốt, thế mà lại muốn tôi tự trọng?”  

             Kiều Thu Mộng bị phen lời nói trắng ra này của Trịnh Quang Minh làm cho sắc mặt đỏ bừng, tức giận đến cả người đều run rẩy nhưng cố tính lại không dám đắc tội gã.  

             Trịnh Quang Minh chính là trưởng phòng phòng dự án của tập đoàn Hướng thị, lại là anh họ của Hướng Đông Tinh, nắm giữ quyền cao chức trọng trong tập đoàn, cô ta không đắc tội nổi.  

             Huống hồ, nếu cô ta muốn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Kiều thị thì nhất định phải lấy được ít nhất là một dự án từ tập đoàn Hướng thị. Nếu không, sẽ lập tức bị cách chức.  

             “Trịnh trưởng phòng, chúng ta có thể nói chuyện một cách bình thường và nghiêm túc không?” Kiều Thu Mộng cắn răng hỏi.  

             “Nói chuyện? Đương nhiên là có thể rồi, không có gì là không thể nói cả!” Trịnh Quang Minh cười ha hả, nói.  

             Kiều Thu Mộng nhẹ nhàng thở ra, nói “Vậy tôi gọi món trước, sau đó chúng ta vừa ăn vừa nói…”  

             Trịnh Quang Minh lắc đầu “Ý tôi nói là, cô ngồi trên người tôi vừa động vừa nói. Nếu cô động đến làm cho tôi đủ vui vẻ, đừng nói là một hai dự án, cho dù ký hợp đồng trao toàn bộ hạng mục cho Kiều thị các cô làm đều được, cô thấy sao?”  

             “Cái này chẳng qua chỉ cần một câu nói của tôi thôi!”  

             “Thế nào, Kiều tổng, cô thấy tôi đối xử với cô có tốt không?”  

             Kiều Thu Mộng sững sờ.  

            Tề Đẳng Nhàn có chút bất mãn, Hướng Đông Tinh làm cái quỷ gì vậy. Rõ ràng hắn đã sớm chào hỏi qua, kết quả còn để người như Trịnh Quang Minh chạy ra làm người ta ghê tởm?!  

             “Động con mẹ nhà ông, có phải đầu óc ông có vấn đề hay không? Cần tôi đưa ông đến trang trại nuôi heo tìm một con lợn nái để ông động một chút không hả?” Tề Đẳng Nhàn không chút khách khí mà quát, đồng thời kéo Kiều Thu Mộng ra sau mình.  

             Kiều Thu Mộng nhìn bóng lưng rộng lớn đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi thở dài, mỗi lần mình xảy ra chuyện, hắn luôn đứng ra bảo vệ mình.  

             Nhưng là, mỗi lần xử lý chuyện, hắn đều xúc động như vậy…  

             “Hắn đối xử với mình rất tốt, nhưng đáng tiếc không có bản lĩnh gì, hơn nữa xúc động dễ giận, không phải người chồng tốt.”  

             “Mục tiêu của mình là trở thành người như Ngọc Tiểu Long. Chung quy lại, hắn không xứng với mình.”  

             Kiều Thu Mộng ánh mắt phức tạp, thầm nghĩ.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận