Trình độ của Diệp Viễn về mặt đan đạo, vượt xa hắn tận mấy con phố còn chưa hết, nếu thực sự đi tham gia khảo hạch luyện dược sư, được một số nhân vật lớn nhìn trúng cũng là chuyện bình thường.
Có điều, lời này hai người Từ Tử Huy nghe được, lại là lời cuồng vọng vô cùng.
Bọn hắn thừa nhận võ đạo của Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng đan đạo lại không phải là thứ có được trong ngày một ngày hai, cho dù là ngộ tính có cao hơn đi chăng nữa, cũng rất khó trong thời gian ngắn có thể đào tạo được một cường giả đan đạo chân chính.
Diệp Viễn còn chưa qua mười sáu tuổi, lại vừa có thành tích cực kỳ cao trên võ đạo, thì làm sao có thể cũng là tài năng xuất chúng về đan đạo được?
Có điều bọn họ cũng biết thân phận của Diệp Viễn không phải tầm thường nên chỉ xem Diệp Viễn làm ra vẻ.
Người trẻ tuổi mà, thích sĩ diện cuồng vọng một chút cũng có thể lý giải được. Hơn nữa, không phải người ta cũng có đủ tư cách để cuồng vọng hay sao?
“Rõ ràng là sợ mình không thông qua được, lại còn tìm lý do hạ lưu này để trốn tránh khảo hạch, thật đúng là không biết trời cao đất dày! ở đây là Vô Phương Thành, thiên tài trẻ tuổi không biết có bao nhiêu, ngươi tính là cái thá gì, dựa vào cái gì mà khiến Đan Hoàng nhận ngươi làm đồ đệ?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, trong lời nói tràn đầy vẻ khinh miệt.
Giọng nói không hài hòa vừa vang lên, bốn người Diệp Viễn đều quay người nhìn lại thì thấy một người trẻ tuổi đang lạnh lùng nhìn về phía bên này.
Người trẻ tuổi này vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên những lời nói “cuồng vọng” của Diệp Viễn vừa rồi đều đã lọt vào tai hắn.
Nhìn thấy người trẻ tuổi này, Từ Tử Huy và Bao Tam Quý đều biến sắc: “Nhậm Đông thiếu gia!”
“Thì ra là các ngươi, các ngươi tìm đâu ra được cái đồ nhà quê này, chưa thấy qua việc đời lại ở đây phát ngôn bừa bãi?” Nhậm Đông lãnh đạm liếc Từ Tử Huy và Bao Tam Quý một cái, hiển nhiên là quen biết hai người.
“Đây là…” Từ Tử Huy đang định giải thích, lại bị Nhậm Đông phất tay cắt ngang.
“Bỏ đi, loại rác rưới này ta cũng không có hứng thú biết.” Nhậm Đông nhàn nhạt nhìn hung chương Đan sư của Diệp Viễn một cái, vẻ mặt khinh thường.
“Một Đan sư cỏn con, ở Vô Phương Thành vẫn nên khiêm tổn một chút mới tốt. Khảo hạch của công hội luyện dược sư không phải là loại chó mèo gì cũng có thể thông qua được.”
Nói xong, Nhậm Đông bước nhanh rời đi, hai người Từ Tử Huy ngay cả giải thích cũng không kịp.
“Này, tên gia hỏa ngươi nói thế nào vậy? Dựa vào thuật luyện dược của ngươi, có muốn xách giày cho sư phụ ta cũng không xứng, thế mà lại dám ở đây giáo huấn sư phụ ta!”
Đối với sự khinh thường của Nhậm Đông, Diệp Viễn cũng không hề nói gì, nhưng Tiêu Như Yên ở một bên lại không nhịn được, lớn tiếng gọi Nhậm Đông lại.
Mấy ngày này, Tiêu Như Yên vẫn đang tu luyện Thiên Diễn Hồn Quyết và Tam Tài Luân Hồi Thuật.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!