Nghe vậy, thần sắc Nhậm Dục Kiệt buồn bã, muốn nói lại thôi.
“Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, đừng có đưa cái vẻ mặt như bị ức hiếp ra như vậy!” Nhậm Tinh Thuần không vui nói.
Nhậm Dục Kiệt thở dài: “Đã qua nhiều năm như thế, ván đã đóng thuyền, trong lòng phụ thân vẫn không bỏ xuống được sao? Người làm như vậy, muội muội sẽ hận người cả đời!”
“Phanh!”
Nhậm Tinh Thuần vỗ xuống một chưởng, bàn đá trong đình lập tức hóa thành bột mịn.
“Hồng Lăng vốn là người kế thừa y bát của ta, thiên tư trác tuyệt, lại bị cái tiểu tử thối kia lừa bắt đi! Hiện giờ Hồng Lăng vì cái tiểu tử thối kia mà biến thành một người tàn phế, ngươi bảo ta có thể không tức giận sao?”
Lúc này Nhậm Tinh Thuần đột nhiên như biến thành một người khác, lời nói và nét mặt bỗng nghiêm túc hẳn lên.
“Phụ thân, chuyện này đã qua nhiều năm rồi, Nhậm gia chúng ta cũng có thêm Đông Nhi, muội phu đưa theo muội muội trở về tạ tội, một nhà chúng ta đoàn tụ chẳng phải là tốt hơn hay sao, tại sao phải khiến cho ngươi chết ta sống đây?” Nhậm Dục Kiệt cẩn thận nói.
Tuy rằng Nhậm Dục Kiệt đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn không dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt Nhậm Tinh Thuần.
Nhậm Tinh Thuần phất ống tay áo một cái, hừ lạnh nói: “Không giết cái tên tiểu tử thối kia, khó tiết mối hận nhiều năm nay trong lòng ta! Việc này đừng nhắc lại nữa, chờ qua lần gặp gỡ này, lập tức chấp hành tử hình với tiếu tử kia!”
Nhậm Dục Kiệt lại lắc đầu thở dài, xoay người đi ra.
Lại nói bốn người Diệp Viễn đang ở Phong Nhã Các, ngày hôm sau, Thiên Phong không đợi chờ ai, một mình ra ngoài tham quan Vô Phương Thành.
Đương nhiên, hắn làm như vậy, còn có một phần nguyên nhân là bởi vì không muốn gây trở ngại cho Diệp Viễn và hai người mỹ nữ ở cùng một chỗ.
Một lão nhân như hắn mà lúc nào cũng ở cùng một đám thanh niên, thật sự là có chút không thể nào nói nổi.
“Sư phụ, chúng ta cũng đi ra ngoài tham quan một chút đi! Mặc dù Vô Phương Thành không lớn bằng Vương Thành chúng ta, thê’ nhưng so về trình độ phồn hoa, cũng chỉ có hơn chứ không kém! Hơn nữa đồ nhi nghe nói, ở đây chỉ riêng cường giả Đan Hoàng đã có gần mười vị. Thực lực cỡ này, thật là làm cho Cuồng Phong giới chúng ta ngưỡng vọng!”
Từ khi Tiêu Như Yên thoát khỏi ràng buộc của gia tộc, cả người đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều, dáng vẻ vui vẻ hoạt bát, lại càng phù hợp với tuổi tác của nàng.
Diệp Viễn không có chút hứng thú nào với Vô Phương Thành, nhưng mà đại đồ đệ Tiêu Như Yên hăng hái như vậy nên hắn cũng không nỡ dập tắt hứng thú của Tiêu Như Yên.
về phần Nguyệt Mộng Ly thì lại thế nào cũng được, chỉ cần đi theo bên cạnh Diệp Viễn là được.
Ba người đang muốn ra ngoài thì vừa hay Từ Tử Huy cũng đi đến trước mặt bọn họ.
“Diệp công tử, đây là hung chương chuẩn đan vương cao cấp của ngài, sáng sớm ta đã phái người đi lấy mang tới cho ngài.”
Khi Từ Tử Huy nói chuyện đã dùng tới kính từ, đoạn đường này đi tới, hắn đã bội phục Diệp Viễn đến sát đất.
Tuổi còn trẻ, không chỉ ở võ đạo có thể chiến đấu vượt qua một cảnh giới, còn có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm của đan dược cấp bốn thượng phẩm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!