Tiêu Như Yên hai mươi tuổi đạt tới đại Đan sư cao cấp, đã là một trong những người có thiên phú cao nhất ở Cuồng Phong giới rồi.
Mười tám tuổi đại Đan sư cao cấp cũng tuyệt đối là đứng hàng đầu ở Vô Biên giới.
Thiên phú yêu nghiệt như vậy lại qua đời khi còn trẻ, đúng là có chút đáng tiếc.
“Đúng vậy, nhưng mà trời không tuyệt đường người, về sau thành chủ đại nhân lại có một cháu trai, chính là Nhậm Đông, thiên phú của hắn nhìn vào trong toàn bộ giới trẻ, cũng đạt đỉnh tiêm.” Từ Tử Huy nói.
Diệp Viễn gật đầu, đối với thiên phú của Nhậm Đông, Diệp Viễn không có ý hạ thấp.
Tại hạ giới mà nói, thiên phú của Nhậm Đông đã là tương đối khá.
Diệp Viễn miêu tả tường tận hình dạng đặc thù của Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng cho Từ Tử Huy rồi dặn dò: “Tin tức của hai người này, kính nhờ Tử Huy huynh. Nếu như hậu bối của huynh cần đan dược gì, Tử Huy huynh không cần khách khí, cứ tới tìm ta là được.”
Từ Tử Huy nghe thấy thì vui mừng, vội vàng nói: “Ta thay khuyển tử cảm ơn Diệp công tử trước.”
Võ giả tu hành không thế thiếu đan dược, lấy thực lực và địa vị của Từ Tử Huy, đương nhiên không thiếu đan dược, thế nhưng chỉ từ Diệp Viễn rất là tùy tiện lấy ra Long Hải Đan đến xem thì biết thực lực trên đan đạo của hắn cũng không phải chuẩn Đan Vương cao cấp bình thường có thể sánh bằng.
Từ Tử Huy có thực lực Hồn Hải cảnh tầng chín, lại ở Vô Phương Thành lăn lộn nhiều năm như vậy, tầm mắt cực cao.
Nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua, có loại đan dược không cần thêm điều kiện gì mà có thể để cho võ giả thăng cấp một tầng cảnh giới ở Hóa Hải Cảnh.
Lai lịch của Diệp Viễn công tử này chẳc chắn không hề bình thường!
Sớm lôi kéo quan hệ tốt với một cường giả tuyệt thế trong tương lai, tuyệt đối là đáng giá.
Tiễn Từ Tử Huy về, Diệp Viễn đang muốn ra ngoài cùng Nguyệt Mộng Ly và Tiêu Như Yên thì đã thấy ngoài cửa lớn của Phong Nhã Các có người đang đi qua đi lại, gương mặt quấn quýt.
Để ý nhìn xem, không phải là Nhậm Đông thì là ai?
“Nhậm đại thiếu gia, không phải là ngươi không thua nổi, đến đòi Nguyên tinh về đấy chứ?” Tiêu Như Yên chế nhạo nói.
Vừa rồi không biết Nhậm Đông đang suy nghĩ vấn đề gì, dường như không thấy ba người Diệp Viễn ra ngoài, lúc này nghe được Tiêu Như Yên nói, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.
Vừa nhìn một cái, hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Người con gái trước mắt, thật sự là đẹp không tưởng tượng nổi, gương mặt tinh xảo của nàng làm Nhậm Đông kinh diêm một hồi.
Lại nhìn bên người Diệp Viễn, khuôn mặt mỹ lệ của Nguyệt Mộng Ly lại còn hơn Tiêu Như Yên một bậc!
Não của Nhậm Đông không khỏi có chút ngắn lại: “Vị cô nương này, ngươi là? A! Ngươi không phải là… không phải là… nữ nhân xấu xí ngày hôm qua kia đấy chứ?”
“Này, ngươi lặp lại lần nữa thử xem!” sắc mặt của Tiêu Như Yên trong nháy mắt lạnh xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!