Phủ thành chủ, trong phòng luyện đan của Nhậm Đông bỗng nhiên truyền ra một trận cuồng tiếu.
“Ha ha ha, cuối cùng ta cũng thành công rồi! Cuối cùng ta cũng thành công
rồi!
Nhậm Đông nhìn đan dược cấp một siêu phẩm trong tay, giống như bị điên
rồi vậy.
“Thì ra Tiểu Vô Tướng Thuật thật sự có thể luyện chế ra được đan dược siêu cấp! Xem ra cái danh chuẩn Đan Vương cao cấp này của ta cũng chỉ là hữu danh vô thực! Ngay cả Tiểu Vô Tướng Thuật cũng có thể luyện chế ra được đan dược siêu phẩm, có thế thấy ta một mạch đi đến bây giờ, đã bỏ sót quá nhiều thứ rồi! Vị sư phụ Diệp Viễn này, ta nhất định phải bái!” Nhậm Đông hít sâu một hơi tự nhủ.
“Loảng xoảng!”
Nhậm Đông mở cửa chính phòng luyện đan ra, chạy ra bên ngoài như một trận gió.
“Tiểu Đông, ngươi đi đâu vậy?” Một giọng nói hiền hòa gọi Nhậm Đông lại.
“Cô mẫu, con có chuyện quan trọng phải ra ngoài một chuyến, trở về sẽ đến bái kiến cô mẫu, con phải đi trước đây!” Bước chân của Nhậm Đông căn bản không dừng lại chút nào, cứ thế chạy mất hút.
“Đứa trẻ này!” Người thiếu phụ thở dài.
Nếu như Diệp Viễn ở đây, chắc chắn là hắn sẽ vui mừng như điên, bởi người thiếu phụ này chính là mẫu thân hắn ngày nhớ đêm mong – Nhậm Hồng Lăng!
“Ài, cũng không biết hiện giờ Viễn Nhi sống thế nào. Bây giờ nó đã hơn xa trước đây, có lẽ sẽ sống rất tốt đây?” Nhậm Hồng Lăng tự nhủ.
Nhậm Hồng Lăng bị Nhậm Tinh Thuần cấm túc, chỉ cho phép hoạt động bên trong mấy bức tường cao.
Bà ngày nhớ đêm mong chỉ có hai người, một người là Diệp Hàng đang bị Nhậm Tinh Thuần bắt giam, người còn lại đương nhiên chính là con trai Diệp Viễn.
Trong hậu trạch, người Nhậm Hồng Lăng thích nhất chính là đứa cháu Nhậm Đông này, bởi vì mỗi lần bà nhìn thấy Nhậm Đông, đều có cảm giác giống như là được nhìn thấy Diệp Viễn.
Hôm nay bà đến tìm Nhậm Đông, là muốn cùng hắn đi tìm phụ thân Nhậm Tinh Thuần cầu xin lần nữa, xin hắn thả Diệp Hàng ra.
Ai biết Nhậm Đông lại một bộ dạng vội vã, cứ thế chạy đi mất.
Nhậm Hồng Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể quay lại.
Tào Phương bước từng bước một theo sát hạ nhân vào Phong Nhã Các, vừa mới vào tới hậu viện, đã nghe thấy một tràng cười sang sảng.
“Ha ha ha, có tửu phương này, sắc mặt của lão tiểu tử Phó Vân Kính kia nhất định sẽ rất đặc sắc! Hắn giữ phương pháp ủ Tiên Minh Ngọc Nhưỡng như bảo bối, ngày ngày khoe khoang trước mặt ta, lần này ta xem hắn còn khoe khoang thế nào được nữa!” Ngũ Huyền cười lớn nói.
Nghe Diệp Viễn nói có tửu phương, hôm qua Ngũ Huyền đã uống hết sáu bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm với Diệp Viễn.
Hôm nay hắn đến tìm Diệp Viễn, chính là để lấy tửu phương.
Lão ca, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này có là gì đâu, chỉ cần ủ nửa tháng là thành, nhưng muốn ủ rượu trung phẩm thì không được. Lão ca đi kiếm nguyên liệu theo công thức mà ta cho, qua nửa năm, đừng nói là Phó Vân Kính kia, e là ngay cả hội trưởng đại nhân cũng sẽ tìm đến lão ca để xin.” Diệp Viễn cười nói.
Vừa nghe thấy Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm, nước miếng của Ngũ Huyền đã sắp rớt cả ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!