“Diệp… Diệp Viễn, chuyện… chuyện hôm qua, là ta không đúng! vẫn mong ngươi… vẫn mong ngươi tha thứ cho ta!” Tào Phương nghiến răng chịu đựng, lắp ba lắp bắp, cuối cùng cũng nói xong.
Diệp Viễn liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Ngươi cũng chẳng làm gì ta cả, không quan trọng là ta tha thứ hay không tha thứ. Chỉ cần Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong có thể tha thứ cho ngươi thì ta cũng chẳng có gì để nói.”
Oan có đầu nợ có chủ, Diệp Viễn cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, hắn chỉ muốn đòi một cái công đạo cho Thiên Phong mà thôi.
Nếu như Thiên Phong thực sự phải chịu tổn thương gì lớn thì tất nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tào Phương. Thế nhưng lúc trước Thiên Phong cũng chỉ phải chịu một chút khổ cực chứ cũng không bị thương gì, nếu như Tào Phương đã tới cửa xin lỗi, thì chuyện này coi như cho qua.
Đương nhiên, một phần là do Diệp Viễn tới kịp thời, nếu không sẽ xảy ra chuyện gì cũng thật là khó nói.
Trong lúc nói chuyện, vừa hay Thiên Phong cũng đã được gọi tới.
“Chính chủ tới rồi, người có tha thứ cho ngươi hay không đều dựa vào thành ý của ngươi.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Nghe Diệp Viễn nói vậy, Thiên Phong lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Con quái vật khổng lồ như Tào gia này, vậy mà lại phải xin lỗi một Đan Vương cỏn con là mình! Điều này đối với Thiên Phong mà nói, không thể không nói là sĩ diện lên tới tận trời.
Tào Phương cắn răng một cái, cúi đầu về phía Thiên Phong bái: “Hôm qua Tào Phương nhất thời kích động, đã mạo phạm Thiên Phong trưởng lão, mong trưởng lão đừng trách tội.”
Nói rồi, Tào Phương nâng lên một cái nhẫn trữ vật, nói: “Trong nhẫn trữ vật này có mười vạn Nguyên tinh thượng phẩm, còn có một ít đan dược trị thương, Tào Phương hi vọng có thể bù đắp một chút cho lỗi sai hôm qua phạm phai.”
Thiên Phong nhìn Diệp Viễn, thấy Diệp Viễn cười cười gật đầu mới nói: “Bỏ đi bỏ đi, chuyện này tới đây coi như kết thúc đi.”
Tào Phương nghe vậy vui mừng khôn xiết, không khỏi ngoái đầu nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhận nhẫn trữ vật từ tay Tào Phương, nói: “Tào tam thiếu, ngươi cũng đừng trách ta nhiều lời, loại người như Mao Nguyên Cơ, ngươi vẫn nên ít qua lại với bọn chúng thì hơn. Nếu không sẽ có một ngày ngươi phải chịu thiệt lớn.”
Tào Phương gật đầu lia lịa, đang định rời đi, lại thấy Nhậm Đông chạy như bay vào như một cơn gió.
“Sư phụ! Ta làm được rồi, sư phụ!” Nhậm Đông người còn chưa tới, tiếng đã đến trước.
Vừa nói xong, Nhậm Đông đã tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt hưng phấn nói: “Sư phụ, ta làm được rồi! Ta làm được rồi! Bây giờ người có thể nhận ta
làm đồ đệ hay chưa?”
“Cái gì? Ngươi muốn bái hắn làm sư phụ?”
Tào Phương nghe thấy Nhậm Đông nói vậy, không khỏi giật nảy mình: “Cái gì? Ngươi… ngươi muốn bái hắn làm sư phụ?”
Nhậm Đông vừa nghe vậy cũng sững người: “Ấy, Tào Phương, sao ngươi cũng ở đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!