Trong nhận thức của Diệp Viễn, Lục Lâm Phong đã là tầng lớp cường giả cao cấp nhất Thần Vực rồi.
Nếu như ngay cả hắn cũng chỉ vượt qua được tầng thứ bảy, vậy trên thế giới này còn ai có thể vượt qua được hai tầng tiếp theo đây?
Diệp Viễn không hề tự coi nhẹ bản thân, hắn biết ngộ tính của bản thân rất cao, nhưng rốt cuộc là cao bao nhiêu thì bản thân hắn cũng không có đáp án chính xác, bởi vì hẳn chưa từng đi đến đỉnh phong trên con đường võ đạo.
Có điều tự Diệp Viễn cũng cảm nhận được, cho dù bản thân có mạnh hơn Lục Lam Phong đi chăng nữa thì e là cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Dù sao nhân vật có thể đứng ở đỉnh phong Thần Vực, ngộ tính có kém cũng không kém bao nhiêu.
Đương nhiên, đạt đến cảnh giới như Lục Lâm Phong, ngộ tính không phải là tất cả. Vận khí, ngộ tính, thiên phú, nỗ lực, thiếu một cái cũng không được!
Thế nhưng đáp án của Thất Hải, lại có chút vượt quá ngoài dự liệu của Diệp Viễn.
Chỉ thấy Thất Hải lắc đầu nói: “Vậy thì lại không phải, tầng thứ tám này, cũng đã từng có một người vượt qua được rồi.”
Diệp Viễn nghe vậy kinh ngạc hỏi:
“Ai?”
“Hắn tên là Lý Phàm Thiên, còn về việc hắn là ai, ta cũng không biết nữa.” Thất Hải nói.
“ồ? Ngay cả lão ca cũng không biết? Vậy ngươi làm sao biết được hắn vượt qua được tầng tám?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
“Bên ngoài Hạo Thiên Tháp có một bức thạch bích, phàm là người vượt qua được tầng thứ năm, đều sẽ được ghi lại ở trên đó. Nhưng mấy trăm năm gần đây, lại không có ai có thể vượt qua được tầng năm.” Thất Hải có chút tiếc nuối nói.
Diệp Viễn gật gật đầu, ít nhiều gì thì hắn cũng đã có chút hiểu biết về Hạo Thiên Tháp.
Xem ra muốn vượt qua Hạo Thiên Tháp này không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Viễn biết thiên phú của mấy người Quách Đào Quần, Doãn Yên Hoa, Tân Nham. Ngay cả bọn họ cũng không vượt qua được tầng năm, xem ra đúng là độ khó của Hạo Thiên Tháp này có vẻ cao.
Cũng chỉ có thiên tài nghịch thiên kiểu như Lục Lâm Phong mới có thể vượt qua được tầng bảy.
“Được, nửa tháng sau, ta sẽ tiến vào Hạo Thiên Tháp.” Diệp Viễn khẽ gật đầu nói.
Nếu như đã có một nơi thần kỳ như vậy thì tất nhiên chắc chắn Diệp Viễn sẽ không bỏ lỡ.
Hậu trạch phủ thành chủ, Nhậm Hồng Lăng đang chống cằm ngồi đối diện song cửa sổ, không biết là đang nghĩ cái gì.
“Hồng Lăng, lại nhớ nhi tử rồi à?” Bỗng nhiên một giọng nói từ ngoài cửa truyền tới.
Nhậm Hồng Lăng không quay đầu lại, bà biết đây là ca ca Nhậm Dục Kiệt đến.
“Nhớ thì làm được gì? Chẳng lẽ huynh thả muội ra để muội đi tìm nó à?” Nhậm Hồng Lăng hờn dỗi nói.
Nhậm Dục Kiệt thở dài một hơi đáp: “Muội muội, bây giờ công lực của muội đã mất hết, cho dù ta có thả muội ra ngoài thì muội cũng có thể đi đâu? Hơn nữa muội đi rồi thì muội phu phải làm sao? Muội cũng biết tính tình của phụ thân rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!