Bỗng nhiên, thân hình Diệp Viễn dừng lại.
“Sao vậy?” Nhậm Dục Kiệt dừng chân, hiếu kỳ hỏi.
Diệp Viễn thở ra một hơi dài, nói: “Đúng là ông trời có mắt, người phụ trách hành hình lại là Từ Tử Huy. Xem ra, ta đã nợ Từ Tử Huy một ân tình lớn bằng trời rồi.”
Trong lúc đang nói chuyện, một đám người từ trong rừng sâu đi ra…
Phong Nhã Các, Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng ôm nhau khóc.
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này, cũng cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Trên đường trở về, Diệp Hàng đã kế lại toàn bộ mọi chuyện cho Diệp Viễn nghe, Diệp Viễn nghe xong thì hết sức tức giận.
Có thế nào hắn cũng không ngờ tới, Nhậm Tinh Thuần lại là ông ngoại của mình.
Hơn nữa lão đầu tử này còn ngang ngược không nói lý lẽ, không hiểu nhân tình đến như vậy!
Liên tưởng đến biếu hiện hôm trước của Nhậm Tinh Thuần ở Lâm Lang Các, Diệp Viễn cảm thấy lão gia hỏa này đúng thật là không thể nói lý!
Diệp Viễn chiếm cứ thân thể này lâu ngày, sớm đã coi Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng là người thân nhất của mình.
Lão ngoan cố Nhậm Tinh Thuần kia lại bởi vì nguyên nhân đáng cười như vậy mà xử tử con rể mình, đúng thật là hoang đường đến cực điểm!
Nếu như trước đây Diệp Viễn không nhờ cậy Từ Tử Huy, nếu như lần hành hình này không phải là Từ Tử Huy áp trận thì e là lúc này Diệp Viễn và phụ thân hắn đã cách biệt âm dương rồi.
Dựa vào cảm tình giữa Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng, bà cũng tuyệt đối sẽ không sống một mình.
Bản thân đã mất đi một phụ thân Đan Đế, Diệp Viễn không muốn lại phải mất đi một phụ thân ở hạ giới nữa!
Nghĩ lại mà sợ, hận ý của Diệp Viễn đối với Nhậm Tinh Thuần đã đến biên giới bạo phát.
“Phụ thân, mẫu thân, Viễn Nhi vô năng, để hai người phải chịu khổ rồi!” Diệp Viễn tự trách nói.
Diệp Viễn cũng cảm thán trong lòng, thực lực của hắn bây giờ vẫn còn quá yếu!
Nếu như hắn có đủ thực lực, Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng tuyệt đối sẽ không tự mình rời đi, cũng sẽ không sợ Nhậm Tinh Thuần gây bất lợi với mình mà ngay cả danh tính của mình cũng không dám nói ra.
Lúc này Nhậm Hồng Lăng đã ổn định được cảm xúc, cười nói với Diệp Viễn: “Đứa trẻ ngốc, con có ngày hôm nay, ta và phụ thân con đã mừng lắm rồi. Trở về Vô Phương Thành là quyết định của ta và phụ thân con, sao có thể trách con được chứ?”
Diệp Hàng nghiêm mặt nói: “Ngươi cái tên tiếu tử này, đừng có chuyện gì cũng ôm vào mình!”
Nói rồi, Diệp Hàng lại thở dài: “Nếu muốn nói vô dụng, vi phụ mới là người vỏ dụng nhất! Ban đầu ta không bảo vệ tốt cho mẫu thân ngươi và ngươi, suýt nữa khiến mẫu tử hai người mất mạng. Nhạc phụ hắn khó mà tiếp nhận được việc con gái trở thành một phế nhân, ta cũng có thể hiểu được.”
Thật ra trong lòng Diệp Hàng vẫn luôn tự trách mấy năm nay.
Mặc dù hắn và Nhậm Hồng Lăng vô cùng thương yêu nhau, nhưng đúng là hắn đã bắt cóc mất con gái của Nhậm Tinh Thuần, hơn nữa khi đó Nhậm Hồng Lăng còn là tương lai và hi vọng của Vô Phương Thành.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!