Mỗi một câu nói của Diệp Viễn, giống như một quyền nặng nề đánh vào tâm khảm của Nhậm Tinh Thuần.
Một đệ tử hậu bối ưu tú như vậy, tuyệt đối là khao khát cực độ của mỗi gia tộc.
Dùng gót chân mà nghĩ cũng biết, thành tựu tương lai của Diệp Viễn nhất định là sẽ không tầm thường.
Nhưng mà bây giờ, Nhậm Tinh Thuần lại hoàn toàn đắc tội với người hậu bối này.
Đương nhiên, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, nếu như là người bình thường, Nhậm Tinh Thuần có thể bắt hắn về quản giáo nghiêm ngặt.
Nhưng vấn đề là, hắn không có cách nào tóm được Diệp Viễn!
“Hừ! Ngươi tuổi còn nhỏ thì hiểu được cái gì? Tất cả những gì ta làm, đều là vì Nhậm gia! Nếu như không có ta, Nhậm gia làm sao có thể áp chê’ được Tào gia, ổn định cái ghế thành chủ Vô Phương Thành này?”
Nhậm Tinh Thuần vô cùng tự phụ, cho dù trong lòng hắn cực kỳ tiếc hận Diệp Viễn, nhưng cũng không thể nào cúi đầu với Diệp Viễn.
Hơn nữa hắn cũng không cảm thấy những việc bản thân làm có gì là không đúng.
Đây mới là điểm mấu chốt nhất!
“Ha ha ha…, lão đầu ngươi thật biết đùa! Loại trò hề tự lừa mình dối người này chơi vui lắm sao?” Nghe Nhậm Tinh Thuần nói thế, Diệp Viễn cười lớn chế giễu.
Sự trào phúng bên trong nụ cười kia biểu lộ ra không sót chút nào.
Nhậm Tinh Thuần mặt đen lại nói: “Tự lừa mình dối người? Vô Phương Thành đã được ta chấn chỉnh như một cái thùng sắt, ai dám nói một chữ không với mệnh lệnh của ta?”
“Như thùng sắt sao? Có lẽ là vậy! Có điều, đây chỉ là tạm thời! Nếu như Vô Phương Thành này đúng là ông nói một là một hai là hai, thì ngày đó lúc ta khiêu chiến Thiên Vấn Tường, ông không nên đứng về phía Tào gia mà hẳn là nên thêm dầu vào lửa, diệt trừ tận gốc Tào gia mới đúng! ông không dám làm như vậy, chính là bởi vì gốc gác nội tình của Tào gia quá thâm hậu, mà uy vọng của Vô Phương Thành, vẫn cần phải có Tào gia để duy trì, chứ không phải là thành chủ đại nhân ông!”
Diệp Viễn cười lạnh tiếp tục nói:
“Tào giả chỉ là tạm thời xuống dốc, gốc gác của bọn họ ở đây, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày quật khởi trở lại. Còn ông… chẳng qua cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, không có gốc rễ, không có tương lai! Đợi thời kỳ đỉnh phong của ông qua đi, Vô Phương Thành sẽ đổi chủ lần nữa! Chính bản thân ông cũng nhận thức được điều này rồi, đúng chứ?”
“Hừ! Thiên phú của Đông Nhi vượt xa Tào Phương, bản thân ngươi cũng đã thấy rồi. Chỉ cần Đông Nhi trưởng thành, Tào gia bọn họ vẫn sẽ bị Nhậm gia chúng ta nghiền ép dưới chân như cũ!” Nhậm Tinh Thuần vẫn cứng miệng nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Điều này ta không phủ nhận, nhưng ông thực sự cảm thấy một mình Nhậm Đông có thể chống được đại dương sao? ông có để để lại cho nó cái gì, một gia tộc cường đại à? Đúng là Tào Phương không bằng Nhậm Đông, nhưng dù sao bọn họ cũng mới chỉ là chuẩn Đan Vương. Cấp độ Đan Vương thì sao, cấp độ Đan Hoàng thì sao? Mỗi năm năm Tào gia lại có thể mời tới nhiều cường giả Đan Hoàng như vậy, những người này không phải vì nế mặt ông mà tới, mà là tới vì Tào gia! Luận ngọn nguồn gốc gác, luận nhân mạch, luận nhân tài, Nhậm gia lấy gì để có thể so sánh được với Tào gia?”
Lời nói của Diệp Viễn đã đánh tan nát cảm giác ưu việt của Nhậm Tinh Thuần.
Nhậm Tinh Thuần há to miệng nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!