Mọi âm thanh ồn ào trong chốc lát im dân xuống khi nghe Diệp Viễn nói muốn tới Hạo Thiên Tháp.
Đúng vậy, thực lực đan đạo của Diệp Viễn cực kỳ cường đại, nhưng dù sao cảnh giới của hắn vẫn còn rất thấp.
Nếu như vì vậy mà làm lỡ con đường tu luyện của Diệp đại sư, vậy quả là lỗi lớn rồi.
Diệp đại sư trong tương lai nhất định sẽ là nhân vật kinh thiên động địa, làm sao có thể lãng phí thời gian ở đây mãi chỉ để giảng giải đan đạo cho bọn họ được chứ?
Trong đám đông chợt vang lên những tiếng ai thán luyến tiếc.
Lúc này, đột nhiên một người cất tiếng nói: “Diệp đại sư, Nhan Mục ta nguyện đi theo làm tuỳ tùng cho ngài, cho dù chỉ làm một tiểu dược đồng cũng mong Diệp đại sư thành toàn!”
Nếu để ý kỹ, đó chính là vị Đan Vương đặt câu hỏi cho Diệp Viễn trong ngày đầu giảng đạo.
Nhan Mục là cường giả Đan Vương đỉnh phong, trong muôn vàn luyện dược sư, hắn cũng được xếp vào hàng ngũ cường giả. Không ngờ lúc này hắn lại đưa ra yêu cầu làm một tiểu dược đồng, làm như vậy đúng là có chút khoa trương.
Nhưng cả mười vạn luyện dược sư có mặt tại đây lại không một ai lấy đó làm bất ngờ mà lại coi đó là việc rất đỗi bình thường.
Hành động này của Nhan Mục như đã đánh động mọi người, vậy nên trong chốc lát không ít người cũng đã nhao nhao lên theo.
“Diệp đại sư, ta cũng nguyện làm thân trâu ngựa cho ngài!”
“Ta khoẻ mạnh, giỏi chịu đựng, cầu xin Diệp đại sư hãy thu nhận ta đi!”
“Thiếp nguyện làm a hoàn ấm giường cho Diệp đại sư, cầu xin Diệp đại sư hãy thu nhận thiếp.” Một nữ luyện dược sư hét lên.
Người nữ tử này tuy đã vào tuổi trung niên, nhưng vẫn có vài phần nhan
sắc.
Chỉ là câu nói của vừa rồi của nàng đã khiến mọi người phải phì cười.
“Ha ha ha, Đinh lão bà, với tuổi của bà làm bà nội của Diệp đại sư có khi người ta còn chê già, ở đó mà đòi làm a hoàn làm ấm giường cho ngài ấy!”
“Lão nương có già thì cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân trước giờ vẫn luôn tự biết chăm sóc bản thân! Diệp đại sư khí lực tràn đầy, nhưng vẫn còn là đứa trẻ, chính vì thế mới cần một a hoàn như ta làm ấm giường! Những tiểu nữ tử kia, làm sao có thể hầu hạ thoải mái được như ta được chứ?”
Đinh lão bào này lại không chút kiêng kỵ, lời gì cũng dám nói ra.
Diệp Viễn nghe vậy trong lòng toát mồ hôi, hắn làm thế nào cũng không thể tiêu hoá nổi một a hoàn làm ấm giường như vậy.
Diệp Viễn xua ta nói: “Ý tốt của chư vị Diệp mỗ ta xin ghi lòng, nhưng trước giờ Diệp mỗ không có thói quen được người khá hầu hạ, cho nên không cần tới những dược đồng gì. Hiện giờ quân địch vẫn đang ở trước mắt, lúc này rất cần sự đồng tâm hiệp lực của các chư vị. Diệp mỗ khai đàn giảng đạo là mong có thể nâng cao thực lực của chư vị, nếu như mọi người đã có lòng, có thể gia nhập Phủ Thành Chủ, góp một phần sức lực cho Liên Minh Vô Biên. Nếu như mọi người đã xem trọng Diệp mồ, vậy Diệp mồ cũng có thể đồng ý với mọi người, sau này mỗi lần quay trở về Vô Phương Thành, đều sẽ khai đàn giảng đạo một lần. Còn thời gian cụ thể là bao giờ, điều này Diệp mồ không dám lấy gì để đảm bảo.”
Nghe Diệp Viễn nói như vậy, bất giác khiến những luyện dược sư này có chút thất vọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!