“Tiền bối, không biết hắn có điếm gì không giống với chúng ta?”
Từ lúc vào bên trong Hạo Thiên Tháp, Liễu Hồng vẫn luôn hành động một mình. Nhưng lần này, hắn đã kìm chế được mà mở lời hỏi.
Nhưng khi hắn vừa nói, cả ba người Tân Nham đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
Có chỗ nào không giống ư?
Rất nhiều chỗ không giống được không.
Chỉ có ba người Tân Nham đích thân nếm trải sự đáng sợ của Diệp Viễn mới biết rõ Diệp Viễn yêu nghiệt tới mức độ nào!
Những người khác, bao gồm tất cả võ giả Hồn Hải cảnh có mặt tại đây lúc này, cũng chỉ được nghe người khác kể lại về Diệp Viễn.
Những người này đều là những người tài năng phi phàm, làm gì có ai lại chịu khuất phục một người mà chỉ mới được nghe nói qua?
Huống hồ người được gọi là thiên tài này, tới giờ phút này vẫn chưa có mặt trong không gian truyền thừa!
“Các người không cần hỏi nhiều tới lúc đó sẽ biết. Bây giờ, chuẩn bị nhận phần thưởng của mình đi.”
Giọng nói của nhân vật thần bí đó lại vang lên lần nữa, dường như không mấy hứng thú trả lời câu hỏi vừa rồi của Liễu Hồng.
Đúng lúc này, mười mấy luồng ánh sáng từ trên không trung chiếu xuống, xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngay sau khi luồng sáng biến mất, đủ loại phần thưởng lặng lẽ xuất hiện trước mặt tất cả bọn họ.
Những người khác mau chóng quên đi vấn đề của Diệp Viễn, hơn nữa Diệp Viễn có lợi hại đến đâu cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ, còn những phần thưởng này mới là thứ họ quan tâm.
“Ha ha ha, đây là công pháp cấp năm, có thể tu luyện thẳng lên tới Thần Du Cảnh đỉnh phong luôn! Công pháp này còn mạnh hơn nhiều công pháp chính của tông môn chúng ta, có thể dùng làm bảo vật trấn tông!”
“Đây… đây là… Tam Thần cửu Minh Đan! Công hiệu là… cải thiện kinh mạch, nâng cao một thành tốc độ tu luyện! Ha ha ha, thật đúng là nhặt được bảo bối rồi! Công hiệu của loại đan dược này đúng là mới nghe qua lần đầu, quả thật là nghịch thiên mà!”
“Đây lại là Huyền khí? Tuy chỉ là Huyền khí hạ phẩm, nhưng chất lượng cực tốt!”
Trên bề mặt của những bảo bối này đều có những dòng hướng dẫn sử dụng để tiện cho võ giả sử dụng.
Đối với những người này, những phần thưởng này đã rất hậu hĩnh rồi. Chỉ một môn công pháp cũng đã mạnh hơn nhiều so với công pháp trấn tông của bọn họ.
Nếu mang những thứ đồ này ra bên ngoài quả đúng là những bảo bối thuộc dạng nghịch thiên. Khó trách những người đi ra từ chỗ này sau này đều trở thành những người phi phàm!
Nhưng những bảo bối này cũng có mặt lợi và mặt hại của nó.
Nếu đem ra so sánh, thứ tự chất lượng sẽ là công pháp, rồi tới đan dược, xếp cuối cùng là vũ khí.
Công pháp có thể trở thành bảo vật truyền thừa, võ giả nào có được nó đem ra ngoài, thậm chí có thể khai tông lập phái!
Đan dược có thể hỗ trợ cho việc tu luyện, nhất là những đan dược cải thiện kinh mạch, đây chẳng khác nào bảo vật nghịch thiên.
Còn về vũ khí, chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài thân. Tuy trong thời gian ngắn có thể nâng cao sức mạnh, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là vật hỗ trợ mà thôi.
Thực lực của võ giả, vẫn phải dựa vào sức mạnh của chính bản thân người đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!