Diệp Hàng vốn dĩ là người rộng lượng, nên không để thành bại ở trong lòng. Chỉ là đám người cũ của Dược Hương Các theo ông ta đã lâu, sự thành bại của một mình ông ta ảnh hưởng đến sinh kế của rất nhiều người, nên mới ngày đêm tìm cách đế vượt qua khó khăn lần này.
Có lẽ do tâm linh tương thông,
Diệp Hàng mới nghĩ đến con mình thì tiếng gõ cửa của Diệp Viễn đã vang lên: “Cha, con đã về rồi đây, con có thể vào không cha?”
Diệp Hàng trong lòng rung động, đi đến mở cửa, quả nhiẽn là Diệp Viễn.
“Cha, nghe nói là cha đang bế quan nên con trực tiếp đên tìm cha, không ngờ đã làm phiền cha rồi!” Diệp Viễn nhìn về phía Diệp Hàng lễ phép nói.
“Ha ha, làm phiền gì chứ? Viển Nhi trở về rồi à, chuyện lớn thế nào cũng đế qua một bên, đi! Hai cha con chúng ta lẽn thư phòng nói chuyện, con kể cho cha nghe chuyện ở Học viện Đan Võ.” Diệp Hàng kéo con mình đi về hướng Thư phòng.
Diệp Viễn trong lòng rất cảm động, Diệp Hàng yêu thương đứa con này hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Diệp Hàng còn có tâm tư đi tìm hiếu việc xảy ra ở Học viện Đan Võ, chứ không phải nghĩ cách vượt qua khó khăn giành lại phần nào thế cục, vị trí của Diệp Viễn trong lòng Diệp Hàng từ đó có thế thấy được quan trọng đến mức nào.
Lúc gần đi, Diệp Viễn nhìn thoáng qua phòng luyện đan một cái, rồi ngửi dược hương bay khắp phòng liền biết mục đích bế quan của Diệp Hàng là gì.
“Viễn Nhi, nghe nói con vừa mới về học viện đã có một trận sinh tử chiến với một tẽn tiếu tử họ Phí, hơn nữa còn dùng thực lực của Nguyên Khí tầng ba hạ gục hắn, đúng là làm vui lòng người! ấy, con… con đã đột phá thành Nguyên Khí tầng bốn rồi sao?”
Vừa nãy Diệp Hàng không để ý, nay nói chuyện, phát hiện hơi thở của Diệp Viễn so với lúc đi đã mạnh lên rất nhiều, rõ là đã đột phá thành Nguyên Khí tầng bốn, không kiềm nối giật mình một cái.
“Hơ hơ, hai ngày trước con may mắn đột phá, đồng thời hôm qua một mạch thông qua ba cửa ái của khảo hạch. Hiện giờ đã là học viên Địa cấp.”
Diệp Viễn không phải là đang kheo khoang, mà là biết tâm trạng của cha không tốt, nên tìm chút việc đế khích lệ tinh thần của cha. sắc mặt của Diệp Hàng tiều tụy, mấy ngày nay tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực, thấy vậy trong lòng Diệp Viễn không khỏi đau lòng.
Quả nhiên, nghe Diệp Viễn nói như vậy tinh thần của Diệp Hàng đã tốt lên rất nhiều, vui vẻ cười nói: “ông trời có mẳt, con trai của ta cuối cùng cũng thành tài rồi, tên tiếu tử cửa nhà họ Vạn cũng chẳng phải chỉ mới đạt mức Địa cấp sao, con ta chỉ cần thời gian của một tháng là đã đạt mức Địa cấp rồi, cái mặt này vỗ kêu thật! Ha ha ha!”
Sau trận cười dồn dã, Diệp Hàng mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng mà khuôn mặt vui mừng làm sao cũng không thế che lấp nối.
Bổng nhiên nhớ ra một chuyện, Diệp Hàng chau mày, hỏi Diệp viễn: “Viễn Nhi, thực lực của con tiến bộ nhanh chóng như vậy dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng mà có ảnh hưởng gì đến tu luyện sau này của con không?”
Lo lắng của Diệp Hàng giống với Giang Vân Hạc, sự lo lắng này không phải là không có lý.
Tu luyện Võ đạo, trước giờ đều là thận trọng từng bước, vì theo đuổi trong thời gian ngắn bứt tốc để đạt hiệu quả cao mà xem nhẹ củng cố căn cơ, đây chính là đại kị của người luyện võ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!