Không ngờ phần thưởng cho lần thứ hai xuất sắc vượt ải lại hậu hĩnh tới vậy!
Tim Diệp Viễn cũng run lên khi nhận ra giọt máu này.
Thần thú là gì?
Mỗi một thần thú, đều là cường giả Thần cânh!
Thật ra cái gọi là thần thú trong thiên hạ này tới này vẫn chỉ được xem là chuyện hão huyền.
Cùng lắm, bọn chúng cũng chỉ được gọi là hậu duệ của thân thú.
Còn thần thú thật sự đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi.
Cho nên giọt máu trong tay Diệp Viễn lúc này không cần nói cũng biết nó quý giá tới mức nào.
Diệp Viên cũng biết vài loại yêu thú ở Thần Vực có màu máu giống như vậy. Nhưng những con yêu thú đó đều xếp hàng đầu ở Thần Vực.
Trong số võ giả nhân loại, ít nhất phải là võ giả được xếp vào hàng thập đại Thần Vương mới có thể sánh ngang hàng với bọn chúng.
Còn nếu muốn có được linh huyết của bọn chúng thì chẳng khác nào chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Diệp Viễn cũng không ngờ rằng, hắn lại có thể nhận được một giọt linh huyết như vậy ớ trong Hạo Thiên Tháp này.
“Ha ha, tên tiểu tử nhà ngươi đúng là rất thú vị, lại biết cả chuyện này! Không sai, đây chính là tinh huyết của Chân Long. Nếu như ngươi đã biết về tinh huyết của thần thú, vậy cũng không cần ta phải nói nhiều về cách sử dụng của nó nữa chứ?” Người mặc đồ đen đó nói.
Lời nói điềm đạm ban nãy của người mặc đồ đen lại khiến toàn thân Diệp Viễn khẽ run, vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Tiền bối vừa nói gì? Đây là tinh huyết của Chân Long sao? ‘
Lần này, Diệp Viễn tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Tuy bây giờ không còn cường giả Thần Cảnh, thế nhưng các võ giả chưa bao giờ dừng lại trên con đường theo đuổi Thần Cảnh, truyền thuyết về cường giả Thần cảnh vẫn được lưu truyền ở Thần Vực.
Cũng bởi vậy thần thú là hiện thân của sức mạnh tuyệt đỉnh, nhưng thần thú cũng được phân cao thấp, tứ đại thần thú vẫn luôn được coi là sự tồn tại đỉnh cao trong các thần thú.
Bây giờ, Diệp Viễn lại có được một giọt tinh huyết của Chân Long, cho dù giọt máu của con yêu thú này có chưa hoàn toàn tiến hoá thành thần thú thì cũng đã thuộc dạng cực phẩm rồi!
“Ha ha, tiểu tử, bây giờ ngươi còn dám nói thứ bổn toạ đưa cho ngươi không đáng tiền không?” Người mặc đồ đen hả hê nói.
Diệp Viễn cũng chỉ biết câm nín, không ngờ người này vẫn còn nhớ mãi chuyện đó!
Người này có thực lực thâm sâu vô cùng, nào ngờ lòng dạ lại hẹp hòi như vậy, khiến hắn có chút xem thường.
Nhưng dù sao người ta cũng đã ban tặng món đồ quý giá như vậy, Diệp Viễn không thế khích bác lại, chỉ đành chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối đã ban tặng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!