“Đúng như ta đoán.” Diệp Viễn điềm đạm nói.
“Ha ha, ta còn tưởng trong một năm qua bản thân đã tiến bộ rất nhiều, không ngờ ngươi vẫn mạnh hơn! Ngươi mới chỉ là Hoá Hải Cảnh, lại có thể làm được Tụ Nguyên Ngưng Hình, rất giỏi đấy!” Thượng Quan Lăng Vân nói.
“Rât khó sao? Khi còn ơ Hoá Hai tầng hai ta đã làm được rồi.” Diệp Viễn điềm nhiên đáp lại.
Thượng Quan Lăng Vân lắc đầu nói: “Có thể là rất dễ với những thiên tài như ngươi, nhưng lại rất khó đối với những kẻ tầm thường như bọn ta.”
Từ khi sinh ra tới nay, Thượng Quan Lăng Vân vẫn luôn được biết tới là một thiên tài.
Nhưng đứng trước mặt Diệp Viễn, hắn lại cảm thấy bản thân không đủ tư cách để được gọi bằng hai chữ ấy.
Nhưng hắn vẫn thản nhiên chấp nhận sự thật này, đồng thời còn tự nhận mình là kẻ tầm thường, điều này khiến Diệp Viễn cảm thất rất bất ngờ.
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Ngươi mạnh hơn Triệu Thừa Càn, chẳng trách ngươi có thể đứng ở đây, còn hẳn thì chỉ có thể trở thành phế vật.”
Thượng Quan Lăng Vân lại như cười như không nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Phế vật sao? Sợ là không hẳn vậy đâu!”
Mặt Diệp Viễn biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Ha ha, không có gì. Ta chỉ muốn nói, rất có thể một ngày nào đó Diệp huynh sẽ được gặp lại Triệu Thừa Càn, hơn nữa ngày đó cũng không còn quá
xa.”
“Cho dù hắn có đứng trước mặt ta, thì cũng vẫn chỉ là phế vật mà thôi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Thế nhưng trong lòng hắn lại đang dậy sóng, phân tích lời thật giả trong câu nói vừa rồi của Thượng Quan Lăng Vân.
Năm đó hắn đã đả thương đan điền của Triệu Thừa Càn, cho dù dựa vào thủ đoạn của Triệu Thiên Dận, cũng không thể giúp Triệu Thừa Càn khôi phục lại đan điền được.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Hơn nữa theo lý mà nói, Thượng Quan Lăng Vân cũng không thể nào tiến bộ với tốc độ nhanh như thế, song lúc này hắn đã có thế bứt phá lên cả một đại cảnh giới, làm sao hắn có thể làm được điều đó?
Diệp Viễn ngày càng cảm thấy việc xâm lược lần này của Cuồng Phong giới không tầm thường chút nào.
“Diệp huynh tài giỏi hơn người, nhưng cũng đừng nên coi thường Triệu Thừa Càn. Lần tới hẳn xuất hiện, sẽ khác trước rất nhiều! Được rồi, như đã nói, các ngươi vào trong thành đi.”
Thượng Quan Lăng Vân lại đứng sang một bên, nhường đường cho bọn họ.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, khoai thai đi về phía cống thành.
“Thượng… Thượng Quan đại nhân lại thua như vậy sao? Làm sao có thể chứ?”
“Rốt cuộc người thiếu niên đó là ai? Tại sao có thể dựa vào sức của một Hoá Hải Cảnh để đánh bại Thượng Quan đại nhân?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!