Sở Thạch bất giác lặng người, nói: “Ngươi là nói… tất cả chỗ đan dược này là do một mình ngươi luyện chế ra sao?”
“Đương nhiên, ngươi nghĩ gì?” Diệp Viễn hỏi ngược lại.
So Thạch mở to hai mắt, nhìn Diệp Viễn không nói nên lời: “ở đây cũng phải có tới cả vạn viên đan dược, cho dù là luyện dược sư tài giỏi cữ nào thì cũng phải mất khoảng tầm một năm để luyện chế ra chỗ đan dược này. Lẽ nào một năm trước, ngưoi đã đoán được cục diện ngày hôm nay sao?”
Luyện dược SƯ bình thường hao tổn rất nhiều trong lúc luyện đan, một ngày giỏi lắm cũng chỉ luyện chế ra được vài chục viên đan dược.
Thế nhưng Diệp Viễn có sự hỗ trợ của Tứ Phưong Đỉnh, cho nên có thể luyện ra một lượng lớn đan dược, hiệu quả gấp cả mười thậm chí cả trăm lần so với luyện dược sư bình thường!
Cho nên theo sở Thạch thấy, Diệp Viễn không thể nào có thể chỉ trong mấy ngày đã có thể luyện chế ra được nhiều đan dược như vậy.
Hơn nữa chỗ đan dược này vừa nhìn cũng biết không phải là đồ hạ phẩm, vì thế càng cần nhiều thời gian hơn.
Vậy chỉ có một cách giải thích, Diệp Viễn đã tiên tri trước được điều này, cho nên trong một năm trước đã bắt đầu chuẩn bị số đan dược trên.
Diệp Viễn chỉ cười, cũng chẳng buồn giải thích gì thêm, mà có giải thích bọn họ cũng chưa chắc đã tin.
Chỉ là sự xem thường này của hắn theo Sở Thạch thấy, lại biến thành sự thâm sâu khó đoán.
Quá trình đột phá của võ giả được duy trì trong khoảng thời gian một ngày.
Dường như tất cả mọi người đều đột phá lên một tầng cảnh giới, mang tới sự thay đổi rõ rệt.
Hai ngày nay, Tô Hỗ hoàn toàn bị “Diệp công tử” không biết từ đâu chui ra này làm cho hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao liên minh lại cử một thiếu niên như vậy tới chi viện cho Xích Quang Thành.
Chỗ đan dược mà Diệp Viễn mang tới tương đương với cả một đại quân võ giả hùng mạnh!
Sự biến đổi này không chỉ trên phương diện thực lực, mà còn cả sự tự tin!
Vốn dĩ nỗi sợ của võ giả đối với võ giả Cuồng Phong Giới đã ăn sâu vào tiềm thức của bọn họ, thế nhưng bây giờ sau khi được đột phá cảnh giới, bọn họ đã lấy lại được sự tự tin vốn có.
Diệp Viễn lướt nhìn một lượt các võ giả đang đứng ở đây rồi lãnh đạm nói: “Bây giờ, các ngươi có lòng tin chiến đấu với đại quân Cuồng Phong Giới bên ngoài kia không?”
“Có!1
“Đương nhiên là có!”
“Giết chết bọn chúng, báo thù cho những đồng bào đã hy sinh của chúng ta!”
Con người ta khi đã hăng máu lên, sẽ không còn biết trời đất là gì nữa.
Nhất là những võ giả đột phá lên Hoá Hải Cảnh, bọn họ cảm thấy dường như bản thân sắp trở thành người vô địch đến nơi rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!