Sở Thạch là người có tính khí không tốt, lúc này hắn đã như bốc hoả.
“Lão Sở, đừng có nói ra mấy lời khó ngửi như thế! Tuy những người này đều là đại trận hoá thành, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều rất mạnh, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng! Nếu vẫn còn tiếp tục, chúng ta sẽ chết mất!” Chu Trường Trị nói.
“Ta khinh! Tên tiểu tử đó bày ra cái trận pháp này, chẳng khác này muốn chơi chết chúng ta? Lão tử không tin mấy cái thứ quái quỷ này lại ngang sức với chúng ta, chỉ là bọn chúng đông người hơn chúng ta mà thôi, ta không tin không đánh được bọn chúng!” sở Thạch không phục nói.
Hiển nhiên, hắn không thích thú gì với đại trận do Diệp Viễn bày ra này.
Và đương nhiên, điều hẳn đặc biệt không thích nhất chính là các võ giả do đại trận hoá thành đều nhằm vào mông hắn mà đá.
Thật mất mặt!
Ngày đầu tiên, sở Thạch cũng giống như tất cả mọi người bị nhốt trong trận pháp, đều bị những võ giả do đại trận hoá thành đạp vào mông, không mấy vui vẻ gì.
Song đại trận này cũng không vận chuyển liên tục, mỗi khi nguyên lực của bọn họ bị tiêu hao tới bảy tám phần, thì những võ giả này sẽ tự động biến mất trong một khoảng thời gian.
Đợi sau khi nguyên lực của bọn họ được khôi phục lại ở một mức nhất định, thì các võ giả này sẽ tự động xuất hiện trở lại.
Ngày thứ hai lại nhanh chóng qua đi, các võ giả trong đại trận vẫn đang mệt mỏi ứng phó, bởi bọn họ vẫn chưa tìm ra được cách để đánh bại những võ giả huyễn hoá này.
Thế nhưng bọn họ phát hiện ra một điểm, đòn tấn công của các võ giả huyền hoá trong ngày thứ hai mạnh hơn nhiều so với ngày thứ nhất, các võ giả đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
Ngày thứ ba, giọng của Liễu Hồng vang lên bên trong đại trận: “Diệp huynh nói, uy lực của đại trận sẽ ngày một mạnh hơn. Nếu như hôm nay các ngươi vẫn giữ lối chiến đấu riêng rẽ… thì sẽ chết người đấy!”
Nói xong, giọng nói đó im bặt đi.
Tất cả mọi người như rơi vào hầm băng, bốn chữ “sẽ chết người đấy” giống như búa tạ đập thẳng vào não họ, khiến bọn họ muốn ngừng thở.
Sắc mặt Sở Thạch vô cùng khó coi, hắn cắn răng nói: “Ta thấy tên tiểu tử này không hề hù doạ chúng ta đâu, nếu như chúng ta cứ tiếp tục đánh như này, thật sự sẽ có người bị chết!”
Cả Chu Trường Trị và Tiền Tứ đều ra sức gật đầu.
“Lão Chu, Lão Tiền, bản thân ta thấy rất phiền phức khi phải hợp tác với người khác, nhưng lúc này chúng ta buộc phải làm vậy thôi!” sở Thạch nói.
“Hừ, ngươi cho rằng lão tử ta muốn hợp tác với loại rác rưởi như ngươi sao? Nhưng vì cái mạng này đành phải phối hợp với các ngươi một phen.” Chu Trường Trị nói.
“Ta không có ý kiến gì.” Tiền Tứ tính cách khá lầm lì, nên cũng không muốn phối hợp với người khác.
Quả nhiên, khi đại trận vừa khởi động, áp lực của mọi người tăng lên rất nhiều, sức mạnh đòn tấn công của những võ giả huyễn hoá đó đã tăng lên một bậc.
Mặc dù đã được Liễu Hồng cảnh báo, thê’ nhưng thật sự muốn phối hợp ăn ý với nhau đâu phải là chuyện dễ dàng?
“Lão Chu, cẩn thận phía sau!”
“Lão Tiền, phía mạn sườn!”
“Khốn khiếp, hai người lại để lưng của ta lộ ra ngoài rồi!” sở Thạch đột nhiên thám thiết kêu lên một tiếng rồi bị bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!