Song số binh lính ở gần đó được Thượng Quan Lăng Vân phái ra trận hết, đại quân Cuồng Phong Giới lúc này còn đang bận truy đuổi vây hãm võ giả Xích Quang Thành, cho nên không ai chú ý tới nơi này.
Một bóng người đứng giữa không trung, người này không ai khác chính là Diệp Viễn.
Nhìn thấy đại trận đỏ như máu, hai lông mày của Diệp Viễn nhíu chặt lại.
“Các ngươi phát động cuộc chiến tranh này, mỗi khi đến thành trì nào cũng đều phải diệt thành, hoá ra là vì Phù Quang Huyết Ảnh Trận này!” Sát khí nồng nặc tỏa ra từ câu nói này của Diệp Viễn.
Phù Quang Huyết Ảnh Trận là loại đại trận vô cùng tà ác, trận pháp này chuyên dùng để thu thập luyện hoá huyết sát khí.
Để hấp thụ được huyết sát khí, bắt buộc phải tạo ra một cuộc thảm sát đẫm máu.
Diệp Viễn không ngờ rằng, Cuồng Phong Giới phát động chiến tranh, lại chỉ vì thu thập huyết sát khí.
Rốt cuộc là bọn chúng muốn làm gì?
Bị Diệp Viễn vạch trần nhưng Thượng Quan Lăng Vân lại không hề tỏ ra hoảng sợ mà chỉ cười nói: “Không ngờ ngươi lại biết tới cả Phù Quang Huyết Ảnh Trận, thật khiến ta bất ngờ đấy.”
Diệp Viễn khẽ híp hai mắt lại, trầm giọng nói: “Xem ra vừa rồi ngươi đã dùng huyết sát khí đế tu luyện, ta vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào mà chỉ trong một năm ngươi lại có thể đột phá cả một đại cảnh giới, hoá ra là dùng cách này. Thật không ngờ, thiên tài như ngươi lại chìm đắm trong truy lạc như vậy.”
Thượng Quan Lăng Vân vừa đột phá không bao lâu, cho nên huyết sát khí trên người vẫn chưa kịp thu liêm lại hoàn toàn, do đó Diệp Viễn vừa nhìn đã biết hắn dùng huyết sát khí tu luyện.
Thượng Quan Lăng Vân đột nhiên tự cười nhạo: “Thiên tài? Ngươi dùng từ này để đánh giá người khác, nhưng tại sao ta nghe ra lại giống như đang châm biếm mỉa mai vậy? Trước mặt ngươi, nào có ai dám nhận mình là thiên tài cơ chứ? Từ sau khi ngươi phế Triệu Thừa Càn, ta đã biết ngươi chính là ngọn núi lớn mà cả đời này ta không thể nào vượt qua được!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Cho nên ngươi mới tìm tới tu luyện loại công pháp tà đạo này? Ngươi có biết rằng công pháp tà đạo này tuy có thể tiến bộ nhanh, nhưng nó cũng mang lại nguy hiếm rất lớn không?”
“Thì có sao chứ? Chỉ cần có thể đánh bại ngươi và Triệu Thừa Càn, có phải trả giá đắt hơn nữa ta cũng cam tâm!” Thượng Quan Lăng Vân lạnh lùng nói.
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, không biết nói gì hơn: “Xem ra ngươi đã không thế cứu được nữa rồi! Các ngươi vì thu thập huyết sát khí mà không ngần ngại phát động chiến tranh, dẫn con dân của mình tới Vô Biên Giới để nộp mạng, rốt cuộc là vì cái gì?”
Thượng Quan Lăng Vân đột nhiên nở nụ cười gian tà nói: “Nếu ngươi muốn biết thì có thể tự mình tới hỏi Phong Hoàng Bệ Hạ.”
Diệp Viễn nhìn Thượng Quan Lăng Vân một hồi lâu, mới nói: “Xem ra ngươi cũng chỉ là một con chó dưới chân Triệu Thiên Dận, cái gì cũng không biết. Ngươi yên tâm, ta sẽ đích thân đi hỏi hắn ta.”
Thượng Quan Lăng Vân dừng lại một chút, trầm giọng nói: “Ngươi chết đi!”
Vừa dứt lời, một chưởng của Thượng Quan Lăng Vân đã đánh thẳng về phía Diệp Viễn.
Chưởng này có uy lực rất mạnh, võ giả bình thường đừng nói tới chuyện chịu đòn, mà chỉ với huyết sát khí này thôi cũng khiến bọn họ lĩnh đủ rồi.
Thế nhưng khi Diệp Viền còn trong Hạo Thiên Tháp đã luyện hoá long huyết, đây lại là loại tinh huyết bá đạo nhất trong cả thiên hạ nên nó có thể khắc chế được huyết sát khí.
Đòn tấn công vừa rồi tuy mạnh, nhưng nó cũng chẳng là gì so với Diệp Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!