Khi thấy ba bóng người từ trên cây đại thụ to lớn nhẹ nhàng lướt xuống, Diệp Viễn không khỏi lác mắt trầm trồ.
Ba người bọn họ ai nấy đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, người phàm gặp mặt ắt sẽ bị khuynh đảo.
Ngay cả Diệp Viễn nhìn thấy bọn họ, cũng không dám tin bọn họ lại là do yêu tộc hoá thành.
Một nữ tử tuyệt sắc trừng mắt nhìn Diệp Viễn, tức giận nói: “Nhân loại tự tiện đi vào Thần Cấm Yêu Vực của chúng ta, giết không tha!”
Diệp Viễn nghe vậy thì cau mày, vì để tránh sự truy sát của Đinh Lương nên hắn mới vào đây, mặc dù biết làm vậy là không đúng nhưng vừa gặp mặt đã đòi đánh đòi giết thật sự khiến Diệp Viễn cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa nhìn thái độ của ba người bọn họ, cũng không mấy thiện cảm gì, sợ rằng hắn có giải thích thế nào, bọn họ nghe cũng không lọt tai.
“Ba vị cô nương có thể nghe ta giải thích đã được không?” Diệp Viễn không từ bỏ, nén giận nói.
Dù sao thì hắn cũng đang ở trong địa bàn của người khác, có thể không động tay động chân thì sẽ hạn chế tới mức không phải động tay động chân.
Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn nâng cao cảnh giác, hắn vừa vào đã gặp ngay ba yêu thú hóa hình, rốt cuộc là do vận khí của bản thân, hay thực lực của yêu thú ở đây đều cường đại như vậy?
“Không cần giải thích nhiều nữa!
Cho dù ngươi có nói gì, một khi đã đi vào Thần Cấm Yêu Vực đều chỉ có một con đường chết mà thôi! Ta cho ngươi cơ hội, tự ra tay đi!” Nữ tử đó nói.
Diệp Viễn nghe vậy, bất giác càng cau chặt mày hơn.
Nữ tử này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng luôn tỏ ra kiêu ngạo cao cao tại thượng như vậy thật khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tính khí Diệp Viễn cũng không tốt, khi nghe nữ tử đó bảo mình tự kết liễu bản thân là hắn biết chuyện này không thể thương lượng được nữa.
Đúng lúc định phát tiết, một nữ tử khác trông có vẻ ít tuổi hơn đứng bên cạnh liền ra mặt khuyên can: “Ngọc Lãnh tỷ tỷ, người này chắc cũng có điều khó nói, chi bằng chúng ta nghe hắn giải thích trước đã?”
Nữ tử tuyệt sắc có tên Ngọc Lãnh đó quả quyết nói: “Có gì khó nói chứ? Ngọc Thư, lẽ nào muội quên lời dặn của lão tổ rồi hay sao? Nếu nhân loại bước chân vào Thần Cấm Yêu Vực, đều phải giết không tha!”
“Điều này…”
“Hừ! Tuy không biết hắn làm sao có thể vượt qua được Phệ Nguyên Mê Vụ, nhưng nếu đã vào được đây rồi, chúng ta buộc phải theo lời dặn của lão tổ giết chết hắn!”
Nữ tử tên Ngọc Lãnh hiển nhiên là người không thông tình đạt lý, luôn miệng đòi đánh đòi giết, cũng chính vì thế càng khiến lửa giận trong Diệp Viễn lớn hơn.
“Ha ha, hay cho đạo lý gặp là giết của các ngươi! Ta cũng muốn xem xem, ngươi giết ta như thế nào!” Diệp Viễn lạnh lùng cười nói.
Ngọc Lãnh coi thường Diệp Viễn, cũng lạnh lùng cười đáp lại: “Ngươi cho rằng có thể thể tránh đòn tấn công vừa rồi của ta, thì có thế chạy thoát được sao? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là tên tiểu tử vừa đột phá lên Hồn Hải cảnh mà thôi, thật không biết trời cao đất dày! Bỏ đi, nếu ngươi đã không muốn tự mình động thủ, vậy để ta tiễn ngươi một đoạn!”
Không nhìn thấy Ngọc Lãnh có bất kỳ hành động gì, chỉ thấy dại lụa lại lần nữa bay về phía Diệp Viễn một cách kỳ lạ.
Chỉ là lần này, cho dù là về góc độ hay tốc độ, đều được nâng cấp.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!