Ngọc Hĩnh tức giận giậm chân, oán giận nói: “Không dễ gì mới đánh Ám Huyền thành ra trọng thương như vậy, tại sao ngươi lại thả hắn đi?”
Diệp Viễn cười nói: “Lôi Nguyên Quả này tuy không có tác dụng với cường giả cấp sáu, nhưng chắc chắn là bảo bối hiếm thây. Ngươi cho rằng tên Ám Huyền đó tới đây, mà lão tổ của bọn chúng không hay biết gì sao? Việc đánh Ám Huyền không cần phải vội, nhưng nếu như ngươi muốn giết hắn, cả tộc Ngọc Diện Tiên Hồ sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của lão tổ Xà tộc. Các ngươi… có gánh nổi trách nhiệm này không?”
Diệp Viễn sớm đã nhìn ra, các lão tổ cấp sáu ở Thanh Sơn Vực này đều có thực lực ngang ngửa nhau, hai bên cũng vì kiêng dè lẫn nhau nên mới đế mặc đệ tử hậu bối ra tay.
Tuy Ngọc Hoan yếu hơn một chút so với bọn họ, nhưng nhất định bà ta cũng có quân át chủ bài của mình.
Ám Huyền cũng khá mạnh, cho nên có thể thấy lão tổ Xà tộc nhất định vô cùng cường đại.
Nếu như giết chết Ám Huyền, chắc chắn lão tổ Xà tộc sẽ nổi trận lôi đình.
Khi hai tộc xảy ra chiến tranh, sẽ phá vỡ sự cân bằng của Thanh Sơn Vực, như vậy tộc Ngọc Diên Tiên Hồ khó mà giành phần thắng, thậm chí còn phải đối diện với nguy cơ diệt vong.
“Điều này…”
Diệp Viễn nói vậy không khỏi khiến Ngọc Hĩnh cảm thấy kinh hãi.
Tộc Ngọc Diện Tiên Hồ lực lượng mỏng, nào có thể chịu nổi cơn tức giận của lão tổ Xà tộc?
“Muốn giết Ám Huyền, ngươi phải trở nên cường đại hơn nữa. Có được Lôi Nguyên Quả, ngươi sẽ không phải lo không đấu lại được với Ám Huyền? Tên đó, không đáng để sợ.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Ngọc Hĩnh nghe vậy mới dần vui vẻ trở lại: “Diệp công tử, theo lý mà nói bây giờ cánh rừng này đã thuộc về ngươi, lẽ nào ngươi thật sự sẽ tặng chúng ta một phần năm sao?”
“Điều này là đương nhiên!” Diệp Viễn trả lời không chút do dự.
Nhận được câu trả lời này, Ngọc Hĩnh suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Tuy nàng ta vẫn dè dặt vì thân phận thiếu chủ của mình, nhưng sự vui mừng đã hiện rõ trên gương mặt nàng.
“Tuyệt vời! Diệp Viễn ca ca đúng là người tot!”
Còn Ngọc Thư không nghĩ nhiều như vậy, nàng lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Viên lắc tới lắc lui.
Cánh rừng Lôi Nguyên Quả này khá rộng, cho nên dù có là một phần năm thì đó cũng là con số không hề nhỏ.
Có số Lôi Nguyên Quả này, thực lực của Hồ tộc sẽ được tăng lên rất nhiều. Thậm chí Ngọc Hĩnh sẽ có thể vượt qua Ám Huyền trong thời gian ngắn.
Ngay cả Ngọc Lãnh mặt lạnh như băng, lúc này trên gương mặt cũng nở nụ cười rạng rỡ.
“Thật tốt quá! Chỗ Lôi Nguyên Quả này nhiều nhất cũng chỉ một tháng sau là chín, tới lúc đó xem ai dám tới bắt nạt Hồ tộc chúng ta nữa!” Ngọc Hĩnh kích động nói.
Diệp Viễn lại cười: “Một tháng? Quá lâu! Ngươi thấy, Xà tộc sẽ ngồi yên một tháng để chờ các ngươi sao?”
Ngọc Hĩnh thót tim: “Ý của công tử
là…”
“Bọn chúng không có được Lôi Nguyên Quả, làm sao có thể giương mắt nhìn các ngươi ngồi đợi Lôi Nguyên Quả chín chứ? Ngay sau khi bọn chúng trở về trong tộc, nhất định sẽ lan truyền thông tin này, tới lúc đó Hồ tộc các ngươi sẽ trở thành mục tiêu công kích của những tộc khác.” Diệp Viễn nói.
“Vậy… vậy phải làm sao? Hồ tộc chúng ta là yêu tộc cấp sáu yếu nhất ở đây, cho nên không thể nào đấu lại được các yêu tộc khác! Nếu như… nếu như Hắc Phong Yêu Lang biết được tin này…”
Ngọc Hĩnh không dám nghĩtiếp
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!