Tuy nói uy lực không thể so với đại thiên kiếp, thế nhưng tiểu thiên kiếp cũng là căn cứ vào thực lực của võ giả mà xuất hiện. Sơ sẩy một cái là sẽ mất mạng.
Tiếu thiên kiếp cua Diệp Viên mạnh đến dọa chết người, căn bản là không giống như là võ giả cấp bốn độ kiếp.
Ngọc Hinh nhìn kiếp vân phía xa, lấm bẩm nói: “Thực lực của Diệp công tử quá cường đại, đưa tới thiên kiếp thật đáng sợ, cho dù là ta cũng không dám nói có thể vượt qua cái thiên kiếp này. Đây… đúng là tiểu thiên kiếp sao? Thiên kiếp như vậy, Diệp công tử có thể độ kiếp thành công không?”
“Diệp Viễn ca ca độ kiếp cũng lợi hại như vậy! Ta tin tưởng lấy thực lực của Diệp Viễn ca ca nhất định có thể vượt qua!” Ngọc Thư đã sớm thành fan não tàn cua Diệp Viên rồi.
“Ngươi nha đầu này thực sự là không có tim không có phổi! Ta biết Diệp công tử lợi hại, thế nhưng thiên kiếp này cũng không phải là đùa giỡn! Không đúng… hình như ở trong thiên kiếp còn còn có hồn kiếp! Song kiếp cùng đến! Diệp công tử hắn… hẳn lại độ thiên kiếp và hồn kiếp cùng một lúc…” Ngọc Hĩnh hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngọc Hinh cảm giác đầu óc của chính mình có chút không đủ dùng.
Mặc kệ ai tới độ kiếp, đều sẽ chọn tách thiên kiếp và hồn kiếp ra đế độ.
Nhưng Diệp Viễn lại muốn đồng thời độ, đây là cần phải có bao nhiêu sự tự tin mạnh mẽ đây!
Ngọc Thư nghe Ngọc Hĩnh vừa nói như thế, tay ngọc nắm chặt, hiển nhiên là cực kỳ lo lắng, có điều nàng vẫn quật cường nói: “Mặc kệ như thê’nào, Diệp Viễn ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Ngọc Hĩnh nhìn Ngọc Thư, không khỏi sinh ra cảm giác không còn gì để nói.
Đổi lại là trước đây, nàng nhất định sẽ quát Ngọc Thư không hiểu chuyện. Nhưng là hiện tại nàng biết Diệp Viễn đối với Ngọc Thư có vài phần tôn trọng, dù như thế nào cũng không dám nói với Ngọc Thư câu nói như thế.
Khi mọi người đang nghị luận sỏi nổi, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng rồng ngâm.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, một con cự long màu đỏ rực phóng lên trời, bay đến tận mây xanh!
Cự Long trực tiếp đánh tan kiếp vân, còn mọi người một mặt trợn mắt ngoác mồm nhìn.
“Chuyện này… thế này thì có phải là quá mức rồi không?”
“Diệp công tử quả nhiên không hổ là người mang huyết thống của Long tộc trên người, thực lực này quá nghịch thiên rồi!”
Hơn mười ngày sau, ba bóng người xuyên qua ở một cái dương quan trên đại đạo.
“Diệp Viễn ca ca, ta… ta không xong rồi! Tốc độ của huynh và thiếu chủ thực sự quá nhanh, ta… ta…” Ngọc Thư ở phía sau lưng Diệp Viễn thở hồng hộc nói.
Vốn dĩ Ngọc Hoan chỉ định để một mình Ngọc Hĩnh đi cùng Diệp Viễn, ai biết Ngọc Thư lại cứ thế chạy ra ngoài, một đường theo đuôi Diệp Viễn và Ngọc Hĩnh.
Bằng vào thực lực của Diệp Viễn, làm sao Ngọc Thư có khả năng ẩn giấu được?
Không qua bao lâu, Ngọc Thư đã bị bắt tới.
Chỉ là Diệp Viễn cũng không nói thêm gì, cứ thế mang nàng đi mà thôi.
So với Ngọc Hĩnh, Diệp Viễn vẫn là càng thích đi cùng tiểu nha đầu ngây thơ rực rỡ Ngọc Thư này hơn. Dọc theo con đường này có nàng làm bạn cũng không tệ
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!