Những người này, không phải là uống nhầm thuốc gì rồi đấy chứ?
HỔ Nhung không kìm được lại nhìn Diệp Viễn một lần nữa, rốt cuộc là cái tên gia hỏa này đã làm cái gì mà có thể khiến cho Thiên Sơn Đại Bằng không ngần ngại nghị hòa?
“Không sai, chính là nghị hòa! Diệp Viễn công tử, không biết là người có hài lòng với lời giải thích này hay không?” Bằng Hải nhìn sang Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn trợn mắt đáp: “Các người có nghị hòa hay không thì liên quan gì đến ta? Ta muốn không phải là lời giải thích này!”
Trong lòng Bằng Hải hơi lạnh, thì ra là nịnh bợ nhưng mà lại nịnh nhầm rồi?
Là do hắn ta nhìn thấy quan hệ giữa Diệp Viễn và HỔ chủ và đứng trên lập trường của Hổ chủ nên mới có tâm tư đó, ai mà ngờ được Diệp Viễn lại không nhận.
Xem ra chắc chắn là Hổ tộc đã đắc tội lớn với Diệp Viễn rồi!
Nhưng những lời mà Diệp Viễn nói, đích thực là đã khiến cho Hổ Nhung run lên.
Đây vốn là cơ hội tốt để nghị hòa, vậy mà lại cứ mất đi như vậy sao?
Nói thật lòng, hiện tại Bằng tộc đề xuất nghị hòa, bọn họ vui mừng còn không kịp, làm sao có thể từ chối?
Nhưng mà cái tên gia hỏa Diệp Viễn này, thế mà lại bằng một câu nói đã làm cho cơ hội nghị hòa này đổ bể mất rồi.
Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra, thực tế là Bằng Hải không muốn để Hổ tộc biết được tin Bằng Vân suýt chút nữa đã bị phế.
Nhưng mà đến lúc này rồi, hắn rõ ràng là không thế nào giấu được nữa, chỉ có thể thành thật nói.
“Thực ra lần này ta tới, là muốn mời Diệp Viễn công tử tới Bằng tộc làm khách, thuận tiện giúp chữa trị thương thê’ cho Bằng Vân thiếu chủ của chúng ta! Lúc trước giữa hai bên có nhiều hiểu lầm, vì thế nên đã tạo thành một số rắc rối không cần thiết…”
Bằng Hải hòa nhã nói chuyện, đem những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó nói qua đơn giản một lượt, cùng với những gì Hùng Chiến nói gần như không có gì khác biệt.
“Làm khách thì thôi đi, ta cũng không muốn có đi mà không có về! Nhưng mà… dựa vào cái gì mà ta phải giúp Bằng vẫn trị thương? Nếu như ngày đó ngươi không có ý đồ quanh co, thì bây giờ cũng không đến mức phải hạ giọng mà đến cầu xin ta.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Bằng Hải mặt đầy khó xử mở miệng: “Diệp Viễn công tử có điều kiện gì xin hãy cứ nói, chỉ cần Bằng tộc ta có thể làm được, thì tuyệt đối không trốn tránh!”
Diệp Viễn nở nụ cười xấu xa nói: “Thật chứ?”
Nhìn thấy nụ cười của Diệp Viễn, trong lòng Bằng Hải không khỏi lộp bộp, có dự cảm không tốt lắm.
Nhưng khi nghĩ đến lời nói của Bằng Thiên trước khi rời đi, Bằng Hải hung hăng gật đầu.
Diệp Viễn nói: “Ta muốn ba giọt huyết mạch tinh khiết của Côn Bằng, đừng có nói với ta là các người không có!”
Bằng Hải thiếu chút nữa là nhảy lên, chỉ vào Diệp Viễn nói: “Ngươi! Ngươi đây là đang mượn gió bẻ măng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!