“Không giao, ngươi sẽ biết muốn sống không được muốn chết không xong là thế nào!” Bằng Thiên đe dọa.
“Vậy ư, xem ra ta không giao không được rồi nhỉ?”
“Bớt nói nhảm đi, mau giao ra đây!”
Diệp Viễn ra vẻ bất đắc dĩ, móc từ trong nhẫn trữ vật ra hai viên đan dược, đây là hai viên đan dược còn dư lại để chữa trị cho Bằng Vân.
Bằng Thiên thấy Diệp Viễn chịu thua rồi, trên mặt liền lộ ra nụ cười đắc ý, vươn tay chuẩn bị nhận dược.
Diệp Viễn vung tay lên, nhưng không ném dược ra mà tay phải chộp chặt, vùi hai viên đan dược trong lòng bàn tay, đồng thời xoa mạnh vài cái.
Diệp Viễn cười cười nhìn Bằng Thiên, dần dần thả lỏng bàn tay, một cơn gió nhẹ thổi qua, nhúm bột phấn theo gió bay đi.
Diệp Viễn cứ thế, hủy luôn đan dược
‘Ạ .
rồi.
Đám HỐ Nhung thấy vậy đều biến sắc, thầm nghĩ, Diệp Viễn quả nhiên đủ bản lĩnh, trong tình huống này còn dám chọc giận Bằng Thiên.
Nụ cười của Bằng Thiên đông cứng lại trên mặt, bàn tay chìa ra lúng túng không biết làm sao liền siết thành nắm đấm, cho thấy lúc này gã phẫn nộ tới cỡ nào.
“Tiểu tử giỏi thật, ngươi dám giỡn mặt ta?” Bằng Thiên nghiến răng gằn từng chữ.
Diệp Viễn không để ý, chỉ cười nói: “Ta đây có một tật xấu là không thích bị người đe dọa cưỡng ép. Nếu ngươi nói chuyện tử tế với ta, tâm trạng của ta tốt lên, chưa biết chừng sẽ cho ngươi luôn. Nhưng thái độ của ngươi vừa rồi khiến ta rất không thoải mái.”
“Ha ha ha, đã lâu lắm rồi không kẻ nào dám nói chuyện với bản tộc trưởng như vậy! Tiểu tử, ngươi giỏi lắm! Nếu ngươi đã dám nói như vậy, hẳn là đã hiểu được rồi đi?” Bằng Thiên tức đến bật cười, nói.
Diệp Viễn ra vẻ hoang mang, hỏi: “Hiểu được? Hiểu được cái gì? Khả năng hiểu ra của ta đây tương đối thấp, không hiểu ngươi muốn nói gì.”
“Nghe không hiểu thật chứ? Vậy để bản tộc trưởng khiến ngươi biết, cái gì gọi là hiểu ra!”
Nói xong, khí thế toàn thân Bằng Thiên lập tức vọt lên đỉnh, phô thiên cái địa đổ về phía Diệp Viễn.
Lúc này Bằng Thiên đã phẫn nộ đến cực điểm, niềm vui khi có được Thanh Linh Thụ đã hoàn toàn bị Diệp Viễn quét sạch.
Gã tung một chưởng về phía Diệp Viễn, một chưởng này như chẻ núi khuấy biển, triển lộ toàn bộ thực lực cấp sáu đỉnh phong của yêu tộc.
Một chưởng này, Bằng Thiên tung ra không lưu tay chút nào, gã muốn đánh Diệp Viễn thành bụi, mới có thế giải nỗi hận trong lòng mình.
Đối với hành vi này của Bằng Thiên, Diệp Viễn lại như thế không nhìn thấy, hoàn toàn không có ý né tránh.
Bằng Thiên vừa đánh ra một chưởng này, trong một tích tắc chợt cảm thấy da đầu tê dại, từng lỗ chân lông trên người đều đã lạnh run, cảm giác có một mối nguy hiểm cực kỳ đang dâng lên trong lòng.
Đúng lúc này, một chiêu công kích càng thêm cuồng bạo ào ào phóng tới, đánh thẳng vào sau lưng Bằng Thiên!
Tuy Bằng Ghiên quay lưng về phía chiêu công kích này nhưng gã lại có thể cảm nhận được, chiêu này nhất định sẽ tạo thành thương tổn trí mạng cho gã!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!